Lúc Ninh Nhuệ Tinh xoay người chạy đi trong đầu cũng không nghĩ gì nhiều, khi đã chạy được một nửa,cô liền thấy hối hận.
Đáy lòng cô bắt đầu không kiềm được mà phỉ nhổ bản thân mình.
Sao cô lại phải sợ Giang Dữ như vậy chứ? Cứ như chuột thấy mèo vậy!
Xí, con người một khi lo lắng quả thật là ngay đến não cũng trở nên rỗng tuếch, cô đây mới không phải là chuột!
Ninh Nhuệ Tinh trong lúc tâm trạng vội vã đã vô thức mà chạy đến một con đường nhỏ. Nơi này hầu như không có lấy một bóng người.
Hơi thở dồn dập, gấp gáp trong khung cảnh yên tĩnh vô duyên vô cớ lại bị phóng đại, vô hình làm tăng thêm phần căng thẳng.
Trên trăm bậc thềm phía xa xa có nguồn sang truyền đến.
Lúc này Ninh Nhuệ Tinh mới phát hiện, bản thân mình trong bất tri bất giác đã chạy từ khu nam đến khu bắc của khuôn viện trường học. Nghĩ vậy, cô từ từ giảm tốc độ bước chân lại.
Mặc dù không biết Giang Dữ có đuổi theo hay không, nhưng anh sẽ không chạy theo cô đến khu bắc luôn đó chứ?
Ninh Nhuệ Tinh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đúng. Nhưng để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, nhầm lẫn gì, cô vẫn dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng.
Vừa nhìn ra phía sau xém chút nữa là cô bị dọa mất hồn mất vía.
Giang Dữ đang đứng phía sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người không quá mấy bước chân. Ngay lúc này anh cũng đang dừng bước nhìn lại cô.
Ninh Nhuệ Tinh có chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoi-sao-nao/1281710/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.