“Hình Lẫm này sống hơn hai mươi bảy năm chưa từng biết sợ là gì, nhưng giờ chắc là có rồi đó a..” Hình Lẫm nhếch mép nói, khóe môi khẽ cong lên nụ cười tà mị đầy ẩn ý.
Giản Ninh bị nụ cười của anh làm cho rợn người, nhưng liền lấy lại khí thế hùng hồn bĩu môi cười khinh.
“Tôi chơi với em. Để tôi chống mắt lên xem em làm sao lấy được chữ ký trên tờ đơn ly hôn, đừng có.. bày lắm trò rồi yêu tôi đến không thể rời nửa bước đi a.”
Giản Ninh trừng mắt nhìn anh với vẻ đắc chí cười thầm kiểu như cô đã gài được anh. “Xí, ai mà thèm yêu anh. Giản Ninh tôi sẽ cho anh thua tâm phục khẩu phục, dù anh có vẻ ngoài yêu nghiệt tôi cũng sẽ có bùa trừ tà, ỷ mình có chút nhan sắc thì muốn làm gì làm a.” Cô càng nghĩ càng tự tin, vì Hình Lẫm chính là hạng người mà cô ghét nhất, làm sao mà có chuyện yêu đương gì đó được chứ.
Hình Lẫm nhìn Giản Ninh, thông thả lấy chiếc điện thoại từ trên bàn gọi cho Tống Chí Kình. “Cho cậu nửa tiếng, cho người mang đến một chiếc giường mới.” Nói rồi anh tắt máy không cho người bên kia đầu dây có cơ hội đáp lời.
“Tôi không những tán đổ em, mà còn khiến em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, nếu tôi thua không những là chữ ký mà cái mạng này tôi cũng cho em luôn.” Hình Lẫm nhếch mép cười tự nói với chính bản thân, nhìn cô với đôi môi liếm láy không muốn an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-ong-chong-yeu-nghiet-cua-em/2805920/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.