Căn phòng rộng lớn chỉ còn độc lại Bác lão gia và Quân Dao, đi kèm với sự tĩnh lặng là tiếng thở nặng nhọc của ông khiến lòng cô như trĩu xuống nhiều phần.
Cô tiến lại gần giường, hai tay cẩn trọng nâng niu bàn tay chỉ còn gầy rộc của Bác lão gia đặt vào tay mình. Bàn tay ấy của ông đã có chi chít những vết kim tiêm đâm vào như đâm vào chính trái tim cô.
"Ông nội, con cùng chắt tới chơi với ông đây..."
"Quân... Dao..."
"Ông ơi... Chắt của ông đang lớn dần đấy ông ơi. Đã là tháng thứ năm của thai kì rồi, bụng con cũng dần lớn lên. Hôm nay con còn được Bác Văn đưa đi mua váy bầu đấy ông nội, con rất vui... rất vui ấy ạ...! Ông nội, con sẽ cố gắng ăn uống thật nhiều để em bé khỏe mạnh, ông nội sẽ không phải lo lắng cho con nữa... Ông nội yên tâm ông nhé!"
"... Ông nội cảm ơn con... cảm ơn con vì tất cả...."
Sức của Bác lão gia đã yếu tới mức phải đeo ống thở nhưng ông vẫn cố gắng nói vài lời với cô. Cứ được vài từ lại dừng để thở rồi lại nói, điều này đủ để cô hiểu được Bác lão gia yêu thương trân quý cô tới mức nào.
"Ông nội... sẽ sống tốt..."
Tới đây, cô dường như không thể chịu đựng được nữa. Một rồi hai rồi nhiều hơn nữa những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cả hai ông cháu.
"Quân Dao...."
"Ông nội, con không khóc nữa! Con cũng sẽ sống thật tốt, thật hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat-cua-anh/2558782/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.