Quân Trạch đang ngồi vuốt ve Bánh cá ở bậc thềm còn Bành Nghiên Đình thì đang tưới hoa.
"Ba, mẹ! Chúng con tới chơi với hai người đây!"
"Hai đứa tới rồi hả? Mau vào ngồi nghỉ một lúc rồi cùng ăn cơm."
Bành Nghiên Đình bỏ bình phun nước xuống đất chạy lại đón hai con. Nhìn hai tay Bác Văn cầm túi lớn túi nhỏ bà liền thắc mắc: "Mua gì tới đây vậy?"
"À, con mua hoa quả cho mẹ còn có bánh ngọt cho cả nhà."
Nghe đến hai từ 'bánh ngọt' mà Quân Trạch nhảy phắt dậy cùng Bánh Cá. Ông cười xí xớn nhìn con rể: "Bánh vị gì đấy?"
"Có su kem với bánh kem Matcha ba ạ."
"Tốt quá!!!"
Bữa vừa rồi cùng vợ đi khám sức khỏe, bác sĩ nói Quân Trạch có dấu hiệu của bệnh tiểu đường nên kể từ đó Bành Nghiên Đình vứt bỏ hết mọi đồ ngọt trong nhà đi, bắt ông ăn uống kiêng khem khổ sở. Mãi tới hôm nay mới có sự xuất hiện của đồ ngọt nên phấn khích vô cùng, thế nhưng còn chưa kịp vui vẻ bao lâu đã bị vợ lườm nguýt khiến ông ỉu xìu như bánh đa ngâm nước: "Ông còn chưa thấy mình có đủ bệnh à? Mau vào nhà dọn cơm nước đi?!"
Ba Quân lủi thủi 'ném' Bánh Cá vào tay Bác Văn rồi cầm theo hai túi đồ mang vào trong nhà. Bác Văn nhìn chú chó poodle trong tay mình thì ngẩn tò te: "Ba nuôi chó từ bao giờ thế em?"
"Từ đợt anh đi làm nhiệm vụ, mẹ nói ông chán nên nhận nuôi Bánh Cá để có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat-cua-anh/2558777/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.