Ăn dầm nằm dề trong bệnh viện tròn một tháng cuối cùng Bác Văn được xuất viện. Ngày hôm xuất viện, người tụ tập tới đón Bác Văn đông 'như quân Nguyên'. Ngoài gia đình hai bên còn có bạn bè của hai vợ chồng, còn thêm cả đồng đội cấp dưới của anh nữa. Nhiều người như vậy khiến mọi người đứng đó lầm tưởng đây như là đón chào tổng thống ấy chứ.
Người lái xe đưa hai vợ chồng Quân Dao về nhà là Tô Trục Lâm, Bác Thanh ngồi ngay bên ghế lái phụ. Trên xe mọi người nói chuyện rất rôm rả, duy chỉ có Bác Văn là yên tĩnh nhắm mắt tựa đầu vào ghế.
"Bác đại gia, nhìn thần khí cậu phơi phới, da dẻ hồng hào như vậy tôi còn nghĩ cậu là vừa mới đi nghỉ dưỡng về chứ không phải xuất viện đâu."
"Anh nói chỉ có chuẩn. Qủa nhiên là chị dâu mát tay, chăm cho anh trai em ở viện từ xanh xao ốm yếu thành người có da có thịt, nhìn sáng sủa hẳn. Cứ thế này bảo sao mẹ phát cuồng vì chị, còn chẳng coi em là con gái ruột nữa rồi!"
Quân Dao không nói gì, quay sang nhìn Bác Văn vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, anh hoàn toàn không có ý đáp lại bọn họ. Chỉ khi Bác Thanh với Tô Trục Lâm nói, cô mới để ý hình như anh 'mập' hơn một chút thật.
Chở bọn họ về đến nhà, Bác Thanh còn định nán lại một chút nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của Bác Văn là ba chân bốn cẳng kéo Tô Trục Lâm ra về luôn, không dám ở lại làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat-cua-anh/2558765/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.