Buổi tối khi Quân Dao trở lại, trong phòng còn có thêm sự xuất hiện của vài nhân tố khác, ví như Tô Trục Lâm, Tô Tử Đằng, Tô Duệ đều đang ngồi trò chuyện với nhau.
"A, em dâu quay lại rồi, bọn anh đợi mãi."
"Mẹ em đâu rồi ạ?"
"Bọn anh tới, dì bảo bọn anh trông cậu ta còn dì về trước, dì nói chút nữa em sẽ quay lại."
Quân Dao ngồi xuống ghế, Tô Duệ đưa đĩa trái cây đã gọt bỏ vỏ sẵn cho cô: "Mình nghe nói anh rể bị thương, mấy bữa trước còn đang ở thành phố khác công tác nên lúc về lập tức tới thăm."
"Em dâu, em nói xem có phải mạng cậu ta lớn lắm không? Nếu là người khác chưa biết chừng đã không qua khỏi, cậu ta mình đồng da sắt thế mà cũng đánh bại thần chết. Hẳn là còn vương vấn cô vợ nhỏ của mình nên không dám bỏ cuộc đấy!"
Quân Dao tủm tỉm cười, ánh mắt lỡ đãng nhìn về Bác Văn đang ngồi trên giường. Sắc mặc anh xem chừng đã có chút sức sống trở lại, "Anh ăn tối rồi nhưng giờ có thấy đói không để em đi mua chút cháo cho?"
"Anh không đói."
"Ừm."
"Đúng là cái thằng mất nết, vợ cậu thì sốt sắng lo cho cậu, sợ cậu đói thế mà đến trả lời vợ thôi cũng không mặn mà hơn được? Có nhất thiết phải tiết kiệm chữ trong câu nói như thế không?"
"Không sao đâu ạ, chồng em còn mệt nên mới vậy thôi, anh Trục Lâm đừng trách anh ấy!"
"Hừ, anh thì bênh em còn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat-cua-anh/2558761/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.