Buổi sáng Quân Dao vừa rời đi, tới chiều Bác Thanh liền tìm tới nhà bọn họ. Mọi lần tìm tới đều là Quân Dao ra mở cửa nhưng lần này lại là người anh trai yêu quý.
"Anh không đi làm à?"
"Đóng cửa hộ."
Không khó để thấy tinh thần Bác Văn suy xụp. Lúc Bác Văn ra mở cửa, Bác Thanh có thể thấy được đôi mắt anh vô hồn, quầng thâm mắt cũng đậm hơn vài phần, khuôn mặt có thể nói là rất nhợt nhạt. Dường như cô nàng có thể ngửi thấy được điềm không lành.
"Chị dâu đâu anh? Sao nhà nghe vẻ trống huơ trống hoắc vậy?"
Bác Văn ngả người tựa vào sofa, bàn tay to lớn che đi đôi mắt mệt mỏi, giọng khàn khàn đáp lại: "Bác Thanh, Quân Dao biết chuyện rồi..."
"Biết gì cơ, biết chuyện gì?"
Hình như có cái gì đó sai sai. Nghĩ nghĩ một lúc thì đúng là sai thật. Lúc này Bác Thanh mới tá hỏa cả lên, cuống quýt hỏi lại: "Là ai, ai nói?"
"Bác Thành Trung..."
"Cái lãogià chết tiệt này, em nín nhịn mà lão ấy tưởng em không dám đụng đây mà! Sao lão ta lại dám làm cái trò mèo này? Dám giở trò ly gián, ông ta còn chẳng đáng mặt đàn ông! Mà ngay từ đầu em cũng dặn anh phải nói trước tình hình nhà mình rồi sao anh không làm? Anh thật sự quá ngốc!" Bác Thanh vưa tức giận người cha kia của mình, vừa tức giận Bác Văn cũng vừa thương anh, thương cả người chị dâu này của mình.
"Chị ấy đi đâu?"
"Nói là sang thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat-cua-anh/2558751/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.