Chương trước
Chương sau
Tại nhà của Hạ gia, Hạ tổng và Giản Minh đang cùng bàn đối sách với nhân vật của nội dung chính là Giản Tuyết Ngưng …

“Hạ tổng, ngài thấy kế hoạch của tôi như thế nào?”

“Anh cũng quá xem thường Giản Tuyết Ngưng đó rồi, anh nghĩ mình sẽ nắm chắc được bao nhiêu?”

Vẻ mặt của Giản Minh khá là kiêu ngạo như đã chắc chắn phần nào nên Hạ tổng miễn cưỡng chấp nhận.

“Được thôi, tôi đồng ý với kế hoạch của anh. Mau thu xếp đi.//”

Dịch Trọng Khiêm xin được địa chỉ khách sạn nơi Giản Hân Hân đang tạm trú từ Giản Tuyết Ngưng nên liền chạy đến nhưng nhận lại là sự từ chối gặp của cô, anh cố gắng liên lạc nhưng đều là giọng của tổng đài thuê bao …

“[Hân Hân, …]”

Tại một nhà hàng nhỏ, Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly đang cùng ăn tối với nhau …

“Cái gì? Ngọc Liên thích anh?”

“Làm sao? Anh thấy tiếc à?”

Vân Ngọc Ly có phần ghen tuông nên hằn giọng khiến Đinh Nhất Hoằng lập tức vỗ về …

“Anh làm sao dám? Anh xin thề anh vốn không hề chú ý đến con bé đó, anh chỉ để ý vợ anh thôi.”

“Vậy còn được. Nhưng mà em cũng không biết Tiểu Ngưng đã làm gì khiến ba mẹ lại tự dưng đưa Ngọc Liên ra nước ngoài ngay, đến em còn chưa chào tạm biệt.”

Đinh Nhất Hoằng vừa gắp thức ăn cho Vân Ngọc Ly vừa hồi đáp …

“Việc mà Tiểu Ngưng làm đều có lý do và đều muốn giúp chúng ta có cơ hội thôi.”

“Anh nói đúng, nhưng hình như ông chú Giản Minh đó không hề đơn giản. Anh thấy có phải không?”

Đinh Nhất Hoằng gần đây cũng đang bàn chuyện này với Giản Trữ Luân để chuẩn bị phương án đối phó bất cứ lúc nào, bên cạnh là Vân Ngọc Ly thấy sắc mặt của anh không tốt liền an ủi …

“Anh đừng lo, đâu phải chúng ta đều không biết năng lực của Tiểu Ngưng? Nhất định cô ấy có thể gặp dữ hóa lành, chúng ta nên tin tưởng vào cô ấy.”

Đinh Nhất Hoằng gật đầu nghe theo Vân Ngọc Ly rồi tiếp tục bữa tối lãng mạn của cả hai, cùng lúc đó Giản Trữ Luân đang xử lý công việc trên máy tính ở nhà riêng của Tôn Ý Phương trong khi chờ cô nấu nướng …

“Trữ Luân, bữa tối xong rồi này.”

“Anh tới ngay.”

Một bàn bữa tối được Tôn Ý Phương chuẩn bị đơn giản cho hai người …

“Công việc nhiều lắm à? Em thấy anh gần đây thức sớm ngủ trễ không đó…”

“Haizz. Từ ngày ông chú Giản Minh đó trở về là mọi chuyện rối bời cả lên, nhức cả đầu.//”

Tôn Ý Phương nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Giản Trữ Luân …

“Vậy có chuyện nào em giúp được không?”

“Yên tâm. Cho dù anh gặp khó khăn cũng sẽ trụ được, không để vợ tương lai của anh lo lắng đâu.”

Không khí tình cảm của hai cặp đôi đã có tiến triển hơn, hôm sau nhận được tin nhắn từ Giản Tuyết Ngưng nên Giản Hân Hân sắp xếp về nhà. Nào ngờ, Dịch Trọng Khiêm đã chờ dưới sảnh khách sạn từ sớm …

“Hân Hân.”

“Sao anh … còn ở đây?”

Nhìn thấy Dịch Trọng Khiêm lại khiến Giản Hân Hân bỗng dưng có hơi cảm động nhưng không lộ ra…

“Em trốn tôi à?”

“Không có. Chỉ là tôi cãi nhau với mẹ nên muốn yên tĩnh một thời gian thôi, anh đừng nghĩ nhiều.!”

Dịch Trọng Khiêm từ từ tiến đến nắm lấy hai bàn tay của Giản Hân Hân mà lên tiếng …

“Tôi đã từ chối hôn ước với Hạ gia rồi.”

“Hả?”

Giản Hân Hân vốn không trách chuyện hứa hôn, chuyện đó anh đồng ý cũng vì cứu lấy công ty của ba mình. Nhưng bây giờ anh lại từ chối, chẳng khác nào đánh mất đi nguồn vốn …

“Tại sao? Anh làm vậy rồi ba của anh phải như thế nào?”

“Cách thì sẽ có, và tôi tin bản thân sẽ làm được. Điều tôi không muốn bỏ lỡ chính là em, Hân Hân.//”

Điều mà Dịch Trọng Khiêm đang làm cũng là điều mà Giản Hân Hân thầm mong, nhưng cô lo lắng rằng nếu vì cô mà ảnh hưởng đến tình cha con của họ thì lại không hay …

“Cảm ơn anh vì còn nghĩ đến em, nhưng em lại không muốn vì em mà để hai cha con anh mất tình cảm.”

“Đừng lo lắng, anh đã có vài kế hoạch cho công ty rồi. Anh sẽ tìm cách đẩy nhanh tiến trình để các nhà đầu tư chú ý, mong là em sẽ bên cạnh với anh.”

Dịch Trọng Khiêm thay đổi cách xưng hô bằng cả tấm lòng nên nhận lại được cái gật đầu đồng ý từ Giản Hân Hân, sau đó cùng cô trở về nhà chính.

“Anh thật sự muốn về gặp mẹ cùng em à?”

“Đúng vậy, chuyện như vậy xảy ra anh cũng nên có một lời giải thích với cô.”

Giản Hân Hân có thể tưởng tượng được khung cảnh khi Dịch Trọng Khiêm gặp mẹ cô sẽ là như thế nào …

“Em nghĩ … chờ thêm vài ngày sau đã rồi hẵng gặp.”

“Em sợ anh bị mẹ em hành à?”

Tuy Giản Hân Hân không trả lời nhưng vẻ mặt lại thành thật hơn khiến Dịch Trọng Khiêm cười hiền từ …

“Không sao đâu. Anh sẽ cố gắng thuyết phục được cô, em yên tâm.//”

Hôm sau, Giản Tuyết Ngưng đã hoàn thành xong các luận án được thầy cô giáo giao trước khi trở lại trường thì nhận được cuộc gọi từ Giản Hân Hân …

“Chị, em và Khiêm đang ở ngoài cổng. Chị ra gặp tụi em xíu nhé.!”

Giản Tuyết Ngưng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe lời xuống cổng nhà, khi vừa thấy hình dáng của cô xuất hiện thì cả hai rạng rỡ chào hỏi …

“Làm lành rồi à? Sao không vào nhà ngồi?”

“Chị. Em có việc muốn nhờ chị, nếu như lát nữa có chuyện gì lớn xảy ra thì chị phải ra mặt giúp tụi em đó.//”

Giản Tuyết Ngưng nhìn khuôn mặt đang nài nỉ của Giản Hân Hân rồi lại nhìn sang Dịch Trọng Khiêm…

“Không tới mức đó đâu, dù gì em cũng là con gái của dì. Dì nào nỡ làm hại người yêu của con gái mình chứ?”

“Trong nhà bây giờ, chị là người có tiếng nói nhất. Chị nhất định phải nói giúp tụi em đó.//”

Giản Tuyết Ngưng đành miễn cưỡng đồng ý, sau đó cả ba người cùng nhau vào nhà. Tới phòng khách, ông cố Giản và dì út đã sớm ngồi chờ với gương mặt lạnh tanh.

“Cháu chào ông, chào cô ạ. Cháu đến thăm hỏi cả nhà.”

Dịch Trọng Khiêm với giỏ trái cây trên tay mà chào hỏi nhưng giọng nói hơi run rẩy, Giản Tuyết Ngưng đón lấy giỏ đặt lên bàn rồi chầm chậm ngồi xuống ghế xem diễn biến. Cùng lúc, ba Bính và Giản Trữ Luân vừa về đến nhà chính liền nhập hội khiến Giản Hân Hân khó đoán được hoàn cảnh tiếp theo sẽ là như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.