Vương Diệc Thần đã đến bệnh viện thì lập tức bị nhiều người hâm mộ nhận ra nhưng anh mặc kệ và nhanh chóng tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt của Giản Tuyết Ngưng … 
“Đến rồi à?” 
“Tiểu Ngưng, cô ấy sao rồi?” 
Đinh Nhất Hoằng nói lại tình hình sức khỏe đến Vương Diệc Thần … 
“Phẫu thuật đã thành công nhưng khả năng về sau sẽ không thể trượt băng được nữa, hiện còn hôn mê sâu.” 
“[Tiểu Ngưng …]” 
Trong không gian khác, mẹ Giản và Giản Tuyết Ngưng cùng nhau trượt băng trong vui vẻ. Kỹ thuật xoay vòng mà cô cố gắng tập luyện nay chớp mắt đã thực hiện được … 
“Mẹ, mẹ thấy không? Kỹ thuật này con đã làm được rồi.!” 
“Tiểu Ngưng giỏi lắm.” 
Sau một hồi, hai mẹ con ngồi lại trò chuyện với nhau … 
“Tiểu Ngưng, con thích trượt băng là vì mẹ hay vì bản thân con?” 
“Con … con chỉ muốn thay mẹ hoàn thành tâm nguyện dang dở của mẹ thôi, mẹ giận con ạ?” 
Mẹ Giản ân cần lắc đầu phủ nhận rồi tiếp tục lên tiếng … 
“Nếu như không là vận động viên trượt băng thì con có dự định nào khác không? Dự định cho chính bản thân con đấy …” 
“Con chưa nghĩ đến đó, gần đây con cũng có đặt ra câu hỏi như vậy rồi nhưng mà vẫn chưa biết nên làm gì.” 
Mẹ Giản vẫn nhẹ nhàng vuốt đầu của Giản Tuyết Ngưng mà khuyên nhủ … 
“Con là con gái duy nhất của ba mẹ nên mẹ mong rằng con sẽ hạnh phúc với những điều con đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3435673/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.