Nhận được tin tức nên Giản Tùng và Đinh Nhất Hoằng cũng đã đến phòng họp, nhưng không khí trong phòng lại trầm hẳn hơn so với vừa nãy …
“Sao lại im hết thế? Tiếp tục ra ý kiến sôi nổi như vừa rồi đi, tôi rửa tai lắng nghe.”
Vị cổ đông dẫn đầu và cũng là người vừa bị Giản Tuyết Ngưng phòng thủ khi biết thân phận của cô thì im bặt không dám hó hé nửa lời …
“Vậy tôi góp ý nhé.”
Các vị cổ đông chỉ biết cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào Giản Tuyết Ngưng.
“Các vị đã cống hiến cho tập đoàn bao năm qua, dĩ nhiên tôi đều biết. Nhưng Giản thị cũng đã đối đãi với các vị không tệ vậy mà chưa gì đã tính ăn cháo đá bát rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng hằn giọng khiến các vị cổ đông run rẩy, nhanh chóng đồng loạt đứng dậy chào hỏi rồi rời khỏi phòng họp và chỉ để lại những người liên quan …
“Tiểu Ngưng. Em về rồi à? Sao không nghe ai nói gì hết?”
“Về hay không thì tôi cần báo với anh à?”
Giản Tuyết Ngưng lạnh lùng đối đáp với Giản Trữ Luân rồi tiến đến chỗ ông cố Giản …
“Ông cố, chúng ta về lại phòng nghỉ ngơi nha.”
Giản Tuyết Ngưng cùng chú Nguyên dìu ông cố Giản về lại phòng chủ tịch, trước khi rời đi cô không quên để lại một câu …
“Hai bác và hai anh, ai muốn ngồi lên được chiếc ghế tổng giám thì nên xem cháu có đồng ý không đã nhé. Dù gì cái danh “người thừa kế” này cũng không hẳn là hữu danh vô thực…”
Giản Bính tức giận ra mặt khi hai ông cháu rời khỏi, ngay cả Giản Trữ Luân cũng cảm thấy không cam tâm.
“Nhất Hoằng, con bé đó về khi nào thế?”
“Ông cố gọi đấy. Có lẽ việc điều khiển tập đoàn của anh phải ngừng lại rồi.”
Trên phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, Giản Tuyết Ngưng và chú Nguyên nhẹ nhàng đặt ông cố Giản ngồi xuống ghế nghỉ ngơi …
“Tiểu Ngưng. Nếu cháu đã tới thì ông có thể yên tâm ở nhà tịnh dưỡng rồi, mọi việc trông cậy ở cháu.”
“Cháu sẽ cố gắng.”
Tin tức người thừa kế thật sự đã xuất hiện nhanh chóng lan truyền trong nội bộ tập đoàn Giản thị trong và ngoài nước, ba Giản ở chi nhánh Bắc Kinh cũng đã nhận được tin tức mà mỉm cười tự hào. Mặt khác, Quan Kính Khải vì thất tình mà ngày ngày chìm vào bia rượu khiến người nhà lo lắng nhưng lại không biết khuyên nhủ ra sao …
“Ông à, hay là tôi liên lạc với Tuyết Ngưng thử? Có khi con bé tới nói chuyện sẽ tốt hơn.”
“Vậy bà gọi thử xem sao.//”
Giản Tuyết Ngưng nhận được điện thoại từ mẹ Quan mới biết được tình hình của Quan Kính Khải nên cô liên lạc đến người có khả năng thành công giúp đỡ nhất. Tại chi nhánh Giản thị ở Bắc Kinh, chợt Reina nhận được tin nhắn từ Giản Tuyết Ngưng liên quan đến ai kia mà lo lắng …
“[Reina. Ba mẹ của Quan Kính Khải liên hệ nói rằng hình như tâm trạng anh ta không tốt, tôi đang ở Thượng Hải nên không tiện thăm hỏi. Nhờ cô đến nhà xem tình hình giúp tôi nhé.//]”
Trong lòng của Reina đã biết Quan Kính Khải có tâm trạng như thế nào, cô vừa muốn gọi cho anh nhưng lại thôi và cứ chần chừ như thế mãi đến khi màn hình điện thoại hiển thị tên của anh thì ngập ngừng nghe máy …
“Là anh. Có thời gian không?”
“Lát nữa tan ca sẽ có.”
“Được. Vậy tới giờ anh sẽ ghé đón em.”
Reina vô thức lại đồng ý gặp Quan Kính Khải, cả hai đã không gặp nhau từ khi ở tiệc đấu giá đến nay cũng đã gần một tháng nhưng vì được Giản Tuyết Ngưng nhờ vả nên một phần cô cũng muốn nói chuyện với anh một lần. Vài tiếng sau, xe của Quan Kính Khải đã dừng ở bãi xe chờ Reina …
“Xin lỗi. Anh đợi lâu không?”
“Anh cũng mới tới thôi.”
Sau khi Reina lên xe thì Quan Kính Khải khởi động lăn bánh xe rời đi, trên xe chưa ai mở lời khiến không khí trầm hẳn …
“Công việc tốt chứ?”
“Cũng khá ổn.”
Quan Kính Khải lái xe đến một bờ biển nhỏ và đã chuẩn bị sẵn vài chai bia cùng đồ nhắm rượu, như hiểu ý nên Reina cũng không phàn nàn gì.
“Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên anh mới cảm nhận thích một người là như thế nào. Ngày anh gặp Tuyết Ngưng, cô ấy không chần chừ ra tay cứu giúp một bà cụ và một bé gái đang bị người của anh ức hiếp. Khoảnh khắc ấy tựa như có một mũi tên đâm vào tim vậy, khiến anh phải chú ý đến cô ấy và bắt đầu tìm hiểu về cô.”
“Nhưng cô ấy lại bị chinh phục bởi một người khác?”
Nhắc đến Vương Diệc Thần lại khiến Quan Kính Khải không vui …
“Đúng vậy. Ban đầu anh cho rằng cậu ta không xứng với Tuyết Ngưng nên ra sức chia rẽ, nhưng khi anh trông thấy ánh mắt đau thương mà cả hai dành cho nhau thì …”
“Thì anh cảm thấy tội lỗi?”
Quan Kính Khải cười trừ khi Reina đã nhìn ra được toàn bộ suy nghĩ của anh …
“Vậy bây giờ anh quyết định từ bỏ à?”
“Em nghĩ thế nào?”
Reina vừa nhấp một ít bia vừa nhìn Quan Kính Khải mà trầm ngâm, cả hai cứ thế cùng nhau uống tới say. Tại một căn hộ cao cấp ở Thượng Hải, Giản Trữ Luân vừa nhìn vào tấm hình Giản Tuyết Ngưng mà vừa hút thuốc.
“[Tại sao lại là lúc này?]”
Tại nhà riêng của Đinh Nhất Hoằng có Vân Ngọc Ly đang tìm hiểu thông tin về Giản Tuyết Ngưng, trùng hợp anh vừa về đến nhà …
“Anh. Em nghe nói Giản Tuyết Ngưng đó tới tập đoàn làm việc à?”
Đinh Nhất Hoằng chỉ ậm ừ cho nhanh lại khiến Vân Ngọc Ly hoang mang …
“Nếu vậy, anh làm sao giành quyền điều hành tập đoàn được?”
Đinh Nhất Hoằng rót một ly nước thì nhìn sang laptop thấy thông tin của Giản Tuyết Ngưng trên mạng xã hội …
“Em điều tra cô ấy à?”
“À không, em tò mò một chút thôi.”
Đinh Nhất Hoằng cũng lo lắng như Vân Ngọc Ly nhưng Giản Tuyết Ngưng cũng là mối tình đầu của anh nên anh không thể để ai làm hại cô, đành lên tiếng với vợ của mình …
“Xem thì được nhưng đừng nghĩ cách làm hại cô ấy, nếu không em tự chuốc khổ vào mình đấy.”
Vân Ngọc Ly dĩ nhiên ghen tuông khi Đinh Nhất Hoằng lại ngang nhiên bao che Giản Tuyết Ngưng đến vậy. Vì đã hứa giúp ông cố Giản nên Giản Tuyết Ngưng tạm thời phải ở nhà chính một thời gian và hiện đang vui tươi nói chuyện facetime với Vương Diệc Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]