Giản Tuyết Ngưng ngồi một mình trước cửa phòng chờ cấp cứu mà không ngừng run rẩy, hai bàn tay của cô đều là máu của Quan Kính Khải …
“Tiểu Ngưng.”
Ba Giản nhìn hai bàn tay đầy máu của Giản Tuyết Ngưng mà không khỏi lo sợ …
“Ba, con không sao. Máu này không phải của con, là của Quan Kính Khải.”
“Cậu thiếu gia đó?”
Giản Tuyết Ngưng gật gật xác nhận và luôn cảm thấy một phần có lỗi, đúng lúc ba mẹ Quan đã tới ngay phòng cấp cứu …
“Con trai.? Tuyết Ngưng, con trai cô sao rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu, cô chú chờ một lát.”
Nửa tiếng sau, đèn phòng cấp cứu vừa tắt thì một vị bác sĩ cởi khẩu trang bước ra ngoài …
“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
“Đã qua tình trạng nguy kịch, sẽ được dời sang phòng hồi sức. Tôi đề nghị để bệnh nhân ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, phòng trường hợp có phát sinh các triệu chứng khác.”
“Vâng. Cảm ơn bác sĩ.!”
Nhận được thông tin Quan Kính Khải đã qua nguy kịch từ bác sĩ khiến cả nhà thở phào nhẹ nhõm …
“Chú Quan, cô Quan. Cháu thành thật xin lỗi, Quan thiếu gia bị như này là một phần vì cứu cháu nên …”
“Tuyết Ngưng. Tiểu Khải cứu cháu thì sao cháu lại xin lỗi chứ? Nếu bắt lỗi phải là bắt người đã lái xe đụng cháu thì đúng hơn …”
Giản Tuyết Ngưng không biết hồi đáp như thế nào thì ba Giản mới tiếp lời …
“Như vậy đi. Để đáp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3392468/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.