Sau thi đấu trạm cuối ở Pháp thì Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị về nước, chợt điện thoại từ số của Dịch Trọng Khiêm gọi tới. Dù trước đó cô đã xóa số nhưng vẫn nhớ được chính xác, nhìn chằm nhằm một hồi mới nghe máy và được hẹn tới nhà hàng nhỏ gần khách sạn..
“Tiểu Ngưng. Anh cứ ngỡ là em đổi số điện thoại rồi, may là em vẫn chưa đổi.”
“Số dễ nhớ nên giữ nguyên thôi. Anh gọi tôi có việc gì không?”
Dịch Trọng Khiêm nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ dọn bàn ăn..
“Mời em một bữa ăn mừng chiến thắng..”
Giản Tuyết Ngưng im lặng cùng Dịch Trọng Khiêm ăn tối..
“Ba năm nay, anh đọc tin tức về em nhiều đấy. Kỹ thuật cũng tốt hơn rồi.”
“Cảm ơn.”
Dịch Trọng Khiêm chợt im lặng một hồi, nhìn Giản Tuyết Ngưng mà hỏi chuyện..
“Em và cậu Vương đó thật sự hẹn hò rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ ừ xác nhận thì nét mặt Dịch Trọng Khiêm thay đổi muốn nói mà lại thôi..
“Dịch Trọng Khiêm, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp riêng. Tôi tôn trọng lý do chia tay lúc đó của anh, hiện tôi cũng đã có người yêu không muốn anh ấy hiểu lầm. Cảm ơn anh bữa tối hôm nay.”
Giản Tuyết Ngưng tính rời đi thì chợt Dịch Trọng Khiêm níu kéo cánh tay của cô..
“Tiểu Ngưng, xin lỗi. Chuyện năm đó anh..”
“Quá khứ thì đã qua thì hãy cứ để qua, tôi không còn nhớ gì nữa rồi.”
Dịch Trọng Khiêm từ từ buông lỏng tay và nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3392450/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.