Mạch Đinh xin rất lâu, nói khô cả nước bọt, dùng mọi lời nói, bị chơi tàn cả mông, An Tử Yến mới đồng ý kêu Phó Thúc và Quý Mộng đến nhà mình làm khách. Hai người đó thật sự quá khó mời, dọn nhà đã lâu rồi, bọn họ vẫn chưa đến nhà làm khách. Bọn họ đều giúp mình làm nhiều việc, mình làm không tìm được cơ hội để trợ giúp cho bọn họ, ít nhất mời bọn họ đến nhà ăn bữa cơm thịnh soạn. Mạch Đinh từ đầu đến cuối đều tuân thủ một quy tắc: người khác tốt với mình, mình sẽ tốt với người khác.
Thời gian tan ca hôm nay vừa qua, Mạch Đinh sớm đã lái xe đến trước cửa công ty đợi Quý Mộng, buổi trưa An Tử Yến mới nói chuyện Phó Thúc bọn họ hôm nay sẽ đến, thời gian quá vội vàng, Mạch Đinh không cách nào chuẩn bị trước chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi An Tử Yến một trận thống khoái. Mà An Tử Yến bên này vừa ngồi vào xe, liền nhìn thấy trên vô lăng dán rất nhiều giấy ghi nhớ, bên trên là nét chữ của Mạch Đinh, kêu anh về nhà trước dọn dẹp phòng, mỗi một chuyện phải làm đều viết rất rõ ràng. An Tử Yến gỡ hết mấy tờ giấy ghi nhớ xuống, vo thành một cục rồi vứt.
"Giám đốc Quý!" Mạch Đinh vẫy hai tay, giống cảnh tượng đón người ở sân bay. Quý Mộng đi về phía cậu: "Tôi tự lái xe qua." Vệ sĩ Mạch Đinh hăng hái thay cô mở cửa xe: "Vì để biểu đạt thành ý, vẫn là để tôi chở cô qua nhà." Quý Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nam-anh-cung-yeu-3/2961606/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.