Mạch Đinh vô tình đọc được một bài viết trên mạng, thời gian dài không bị cảm cũng không có nghĩa sức khỏe tốt, người ta một năm phải cảm vài lần mới có thể có sức đề kháng cao, theo điều tra nghiên cứu của cơ quan có thẩm quyền XXX vô cùng giật gân. Mạch Đinh tìm kiếm nội dung có liên quan trên mạng, phát hiện có đủ loại cách nói, cậu không biết phải tin tưởng cái nào. Cũng khó trách cậu sẽ nhiệt tâm như vậy, trong ấn tượng của Mạch Đinh, không nhớ An Tử Yến có bị cảm, càng đừng nói là bệnh khác, lỡ như thật sự như mấy chuyên gia trên mạng nói, tình hình sức khỏe An Tử Yến đã không còn lạc quan. Hiện nay các loại chuyên gia quá nhiều, dưỡng sinh càng là chủ đề nóng hổi, như vậy không thể làm, như kia không thể làm, như vậy không thể ăn, như kia không thể ăn, không biết con người lúc trước làm sao mà sống được.
Đợt này có không ít người lưu hành bệnh cảm, trong bộ phận quan hệ xã hội thành khu tai họa nặng, anh truyền bệnh cho tôi, tôi truyền bệnh cho anh, độc bệnh không ngừng lây lan. Người bộ phận khác đều không nguyện ý đi vào, vừa đến cửa liền có thể nghe thấy tiếng ho và âm thanh lau nước mũi tứ phía. Phạm Thiếu Quân võ trang khắp thân, đeo khẩu trang, phun thuốc khử trùng xung quanh mình trong phạm vi một mét: "Mấy người ai cũng đừng lại gần tôi, nếu như lây bệnh cảm cho tôi, tôi sẽ liều mạng với mấy người." Anh ta không quan tâm bị cảm sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nam-anh-cung-yeu-3/2961565/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.