Chúng ta đều đang trôi qua được ngày nào hay ngày đó, bởi vì chúng ta không biết ngoại trừ sống ngày nào hay ngày nấy ra, còn có cách nào khác có thể nghiền nát sự buồn chán. Không quản đi nơi nào, không quản người bên cạnh đổi thành ai, sau khi lớp da bên ngoài đổi mới, lại trở về dáng vẻ ban đầu, chỗ nào cũng không có cuộc sống mãi mãi tươi mới kích thích, cái còn lại cũng chỉ là sống qua ngày, được ngày nào hay ngày đó.
Thời gian mua bữa sáng bị trễ, Mạch Đinh sắp trễ ở cửa công ty lại đúng túng một người đàn ông, cậu xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi chạy vội quá, không chú ý tới, anh không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt người đàn ông, tuy không cách nào so sánh được với An Tử Yến, nhưng tuyệt đối cũng xem như là người đàn ông anh tuấn, động tác phảng phất sự sang trọng, trên đầu chỉ còn thiếu viết lên mấy chữ chính nhân quân tử.
“Cậu là nhân viên công ty này?” người đàn ông nhẹ nhàng hỏi, Mạch Đinh gật đầu, cậu vội vào công ty quẹt thẻ, nhưng vừa đụng trúng người ta lại ngại trực tiếp chạy đi, người đàn ông nói tiếp: “Tôi có người quan trọng cũng ở trong công ty này, hai người chắc có lẽ có quen biết.”
“Phải không.” Mạch Đinh đáp có lệ, trong công ty nhiều người như vậy, cậu làm gì chú ý tới: “Tôi sắp trễ rồi, cho nên...”
“Là lỗi của tôi, không chú ý đến.”
“Không sao, tôi đi quẹt thẻ trước.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nam-anh-cung-yeu-3/2961549/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.