Sáng sớm mờ sương, chim hót véo von.
Sáng thứ hai hàng tuần, lớp học luôn náo nhiệt, đây cũng là ngày mọi người đi học sớm nhất.
“Dịch Thì, cảm ơn nhé!”
Cố Ân mỉm cười cầm bài thi trên bàn của cô, khóe mắt lén liếc nhìn người bạn cùng bàn của mình.
Gương mặt bạn gái rất tinh xảo, mà đôi mắt đào hoa vốn nên đong đầy tình ý lại ẩn chứa một chút lạnh lùng và xa cách.
Dịch Thì mặt nào cũng tốt, chỉ có tính cách hơi lạnh lùng.
À, còn có ánh mắt cũng không được tốt lắm.
Chàng trai ngồi ở dãy bàn bên kia đang gục xuống bàn ngủ bù, mấy sợi tóc trên đầu ngốc nghếch vểnh lên dưới ánh mặt trời. Trong mắt Cố Ân, Lâm Húc giống như chú sư tử đực đang ngủ say.
Cô vẫn luôn không hiểu, sao Dịch Thì lại thích kiểu người thế được?
Thích, kỳ quái đến thế sao…
Còn 5 phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, thầy Ban đã đi tới cửa lớp, Dịch Thì đặt bút xuống, đẩy chàng trai bên tay phải.
Tiếng đọc sách lanh lảnh vào sáng sớm, cũng tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ của thiếu niên.
Ngay khi thầy Ban vừa bước ra khỏi cửa lớp, Lâm Húc chuyển sự chú ý từ sách giáo khoa đến khuôn mặt của cô, Dịch Thì khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”
“Uống sữa không?” Ánh mặt trời phác họa góc nghiêng của chàng trai, anh đang mấp máy môi, sự ngầm hiểu bấy lâu nay khiến cô lập tức hiểu ra.
Buổi sáng Dịch Thì ăn rất ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mua-he-cua-anh/2573381/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.