"Phu nhân có chuyện gì Tống tổng " Lý Bân đứng ngoài cửa xe cẩn thận gõ cửa nói.
“Có lẽ đã bị hạ thuốc rồi, mau lên xe đưa cô ấy đến bệnh viện!” Tống Hải Thành giọng gấp gáp.
Thật ra anh đã muốn lái xe đưa cô đi viện từ nãy giờ rồi, nhưng do cô cứ quấn lấy anh, càn quấy đủ kiểu khiến anh không thể lái xe được nên chỉ còn cách gọi Lý Bân đến.
“Bị hạ thuốc rồi sao, thế có đi viện cũng chẳng tốt hơn là mấy, như thế khác gì đang dày vò phu nhân” Lý Bân vừa ngồi vào ghế lái vừa nói.
“Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi thôi, cậu cũng biết tôi không muốn thừa nước đục mà thả câu mà!” Tống Hải Thành vừa nói vừa cố giúp cô che chắn lại phần áo bị lộ khi cô cố làm loạn lên người anh.
“Chuyện này…!” Lý Bân cũng bất lực tập trung lái xe đến bệnh viện.
Chiếc xe lăn bánh được một lúc, hơi thở Lâm Ý Hân càng thêm gấp rút, người lại càng nóng phừng hơn nữa, cô khó chịu toàn thân lấm tấm mồ hôi.
“Đến khách sạn gần nhất!” Tống Hải Thành thấy cô khó chịu, anh không khỏi đau lòng, anh biết nếu cứ kéo dài thêm nữa cô sẽ xảy ra chuyện mất.
Tống Hải Thành anh tự thề với lòng sẽ trả cho tên Đào Lãnh đó gấp bội vì đã dám chuốc thuốc cô, làm cho cô chật vật như vậy.
Sau khi nhận được thẻ phòng, Tống Hải Thành bế cô lên phòng khách sạn, nhưng khi lưng cô vừa chạm đến chiếc nệm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3541610/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.