“Tránh ra…” má Lâm Ý Hân liền bị Đào Lãnh bóp chặt, cô đau đớn không thốt nên lời.
“Im lặng nằm đó cho tao, được tao chơi là phúc đức của mày rồi!” Đào Lãnh vẫn dùng sức mà bóp lấy miệng, tay hắn nhét vào trong một viên thuốc gì đó rồi nói.
Hai hàng nước mắt cô tuôn ra, trong lòng vẫn thầm gọi ’ Thành Thành mau đến cứu em’, cô cố gắng vùng vẫy kháng cự, dù bị vài cái tát như trời giáng của Đào Lãnh, mặt cô sưng húp lên nhưng vẫn bất lực không tránh được chút nào.
Chiếc áo trắng cô bị một lực mạnh giựt phăng, cả hàng nút bay ra xa, chiếc áo ngực màu trắng được phơi bày ra, đôi gò đào trắng tròn cũng lấp ló trốn sau chiếc áo ngực.
Cơ thể Lâm Ý Hân bỗng chốc nóng bừng, hơi thở cô dần cũng nóng bừng, ngoặc nỗi lúc này cô nhìn Đào Lãnh lại có sự thèm muốn của dục vọng.
Đào Lãnh hạ thấp cổ hôn lên cổ, cắn mút chiếc cổ trắng ngần của cô, lưỡi hắn đưa đến đâu cô như tê dại đến đó, cảm giác này sao lại khác xa trong mộng cảnh.
Lâm Ý Hân dần không muốn chống cự nữa, cô đưa tay choàng lên ôm lấy cổ Đào Lãnh, đôi mắt nhắm nghiền như đang hưởng ứng bắt đầu cuộc yêu.
Chợt ánh mắt cô long lại, đôi mắt chợt nổi lên sát ý, Lâm Ý Hân ghì chặt lấy cổ Đào Lãnh, cổ nhướng lên cắn thật mạnh lên vai hắn, máu ướt đẫm cả khoang miệng, chảy dài xuống cần cổ cô.
“Con khốn… Mày dám cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3539241/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.