Ngày hôm sau.
Tống Hải Thành vẫn lái chiếc Audi màu xanh đến đón Lâm Ý Hân đi học, cô đặt một nụ hôn vội lên má Tống Hải Thành khi anh đang cẩn thận giúp cô cài khóa an toàn. Cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc.
Đến trước cổng trường, Tống Hải Thành lại nhanh chân chạy ra mở cửa xe giúp cô, Lâm Ý Hân lại nhào đến ôm lấy anh, lòng thầm nghĩ nếu như vẫn còn trong mộng cảnh thì tốt biết mấy, anh có thể cùng cô vào trường, cùng ăn cơm, cùng học tập. Nhưng mà như thế này cũng rất tốt, Tống Hải Thành bây giờ hơn cô tận năm tuổi, anh chững chạc và có phần trầm tính hơn hẳn Tống Hải Thành trong mộng cảnh, điều đó lại khiến cho anh càng phong độ hơn trong mắt cô.
Sau khi bịnh rịnh rời xa vòng tay ấm êm của anh, Lâm Ý Hân cuối cùng cũng bước vào cổng trường, ngôi trường rất ư là thân quen, mọi ngóc ngách trong trường có lẽ đều đã có in dấu chân của cô cả rồi.
Lâm Ý Hân bước chậm rãi vào sân trường khi thấy xe anh dần khuất bóng, cô buồn chán bước lên từng bậc thang leo lên tầng hai để vào lớp 11A8 của mình.
“Surprise …” một tràng pháo hoa giấy được bắn ra cùng tiếng hô của mọi người.
Một thanh niên lớn hơn cô tầm một tuổi được một đám bạn cùng lớp cô đẩy tới trước mặt cô, họ đột ngột đẩy mạnh anh ta về phía cô làm anh ta mất thăng bằng ngã nhào về phía Lâm Ý Hân.
Thanh niên kia không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3532686/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.