Một tuần sau.
“Con gái ba là ba con, trong thời gian con nằm viện ba luôn túc trực bên con mà, sao giờ con lại xa cách với ta như vậy?” Lâm Lực ba của cô tủi thân nói trong nước mắt.
“Không phải tại ông mà mẹ của tôi mới chết sao?” Lâm Ý Hân xoay người rời đi.
“Khi đó ta không còn lựa chọn nào khác mà, con phải hiểu cho ta chứ!” Lâm Lực kéo cánh tay cô nói lớn.
“Ông muốn làm gì cô ấy!” một bàn tay rắn chắc hất tay Lâm Lực ra khỏi tay cô.
“Cậu là ai sao lại chen vào chuyện của cha con tôi” Lâm Lực nhìn một lượt cậu thanh niên đang bận đồ bệnh nhân vừa rồi mới hất tay ông ra.
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi!” Tống Hải Thành nói.
Lúc này Lâm Ý Hân đang nhìn anh say sưa, cô thật sự rất nhớ anh, một tuần rồi, sau khi tỉnh lại cô chưa được một lần nhìn thấy anh, nghe giọng của anh.
Lâm Ý Hân lao nhanh đến bên cạnh Tống Hải Thành, kéo cổ áo anh xuống đặt môi mình hôn lên đôi môi có chút khô của anh.
“Thành Thành em nhớ anh quá, cuối cùng cũng có thể gặp được anh rồi!” Lâm Ý Hân sau khi cưỡng hôn người ta xong cô liền bổ nhào đến Tống Hải Thành, cô nhảy lên, tay ôm cổ anh, chân kẹp chặt lấy thân anh.
Lâm Lực ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt, không hiểu sao con gái mới hơn mười bảy tuổi của mình lại có thể thân thiết mà trèo lên người một thanh niên xa lạ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3513313/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.