Thành phố Giang Lương là nơi có thể nói xinh đẹp phồn hoa nhất trong nước, nơi đây hội tụ đầy đủ cả núi và biển, có nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, là thành phố du lịch.
Tống Hải Thành tay kéo hai chiếc vali tay còn lại vẫn nắm lấy tay cô, cả hai đang đi trên hành lang khách sạn ba sao của thành phố Giang Lương. Lâm Ý Hân cầm chiếc thẻ phòng phẩy phẩy trên tay, cô vui vẻ nhìn khắp mọi nơi.
Phòng của anh và cô ở tận tầng mười hai, một bên là các phòng cùng dãy, bên còn lại được thiết kế tường kính, từ bên này, với độ cao này có thể nhìn thấy toàn cảnh núi biển của thành phố Giang Lương này.
“Đẹp quá!” Lâm Ý Hân vui vẻ nhìn toàn cảnh mà thốt lên.
“Uhm, thích không?” giọng anh có chút cưng chiều nói.
“Thích lắm, chưa bao giờ em được thấy cảnh đẹp như thế này” Lâm Ý Hân mãi mê ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Đợi cô ngắm cảnh một chút cả hai đi tiếp, lần này quẹo sang khúc cua Lâm Ý Hân một lần nữa nán lại tiếp tục ngắm cảnh.
Thật ra kiếp trước cô cũng đi đây đi đó rất nhiều, nhưng chỉ là khi cô đi ký kết hợp đồng, đi công tác… Chưa một lần cô được thả lỏng, thảnh thơi đi chơi ngắm cảnh. Đến nơi là làm việc, làm việc xong rồi cũng thu xếp chuẩn bị trả phòng ra về, chẳng có chút thời gian rảnh.
Chợt con ngươi anh như tối sầm lại, đầu đau như búa bổ, Tống Hải Thành tựa người vào tường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3500573/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.