Trong phòng bệnh của bệnh viện Bạch Lâm một nam thanh niên đang nằm trên chiếc giường màu trắng, thân thể anh ta quấn băng nhiều chỗ, nhưng quan trọng nhất ở đầu cũng quấn băng gạt rất kỹ lưỡng.
Đôi mắt anh nhắm nghiền, cặp mày hơi cau lại, thỉnh thoảng nước mắt chảy sang hai bên, môi mấp máy gì đó không nói rõ nên lời.
Lâm Ý Hân dùng khăn lau nhẹ lau đi những giọt nước mắt của anh, nắm lấy tay anh, mắt cô cũng đỏ au, như cố kiềm nén cảm xúc, cô thầm mong anh mau chóng tỉnh lại.
“Hân Hân…Hân Hân… Xin lỗi, xin lỗi” giọng anh chợt phát ra, có chút rung rung nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Thành Thành em đây, em ở đây, anh không có sai gì với em hết” Lâm Ý Hân nắm thật chặt lấy tay anh, nước mắt cô lã chã rơi theo anh.
Đôi mắt Tống Hải Thành giật giật, những tia sáng đầu tiên len lỏi vào trong đôi mắt anh, mí mắt anh từ từ mở ra.
Trong mắt anh hình ảnh cô gái anh yêu thương suốt ba kiếp sống đang nước mắt giàn dụa nhìn mình.
“Cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi, may quá, anh làm sao mà bị thương nặng như vậy, ai làm anh ra nông nổi này! Huhu” Thấy anh mở mắt ra nhìn mình, cô vui mừng ôm chầm lấy anh vừa khóc.
“Hân Hân, em đừng khóc, anh ổn mà, anh không sao mà” Tống Hải Thành xoa xoa đầu cô gái của mình nói.
" Vậy mà bảo không sao, anh biết là não bộ của mình bị chấn thương không, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3488609/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.