Khoảng một tháng sau đó, Tống Hải Thành thật sự chuyển đến nhà Lâm Ý Hân sống, những ngày đầu, anh thường ngủ ngoài sofa, nhưng trời khi đó đã chuyển đông, thời tiết khá lạnh, dù đã đắp chiếc chăn khá dày nhưng vẫn không khỏi rùng mình.
Nữa đêm, Lâm Ý Hân muốn đi vệ sinh, cô mở cửa bước ra thấy anh nằm co ro trên sofa khiến cô đau lòng.
"Anh vào phòng ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm!" Lâm Ý Hân thấy anh cựa mình cô liền nói.
"Không sao, anh vẫn chịu được, em vào trong ngủ đi!"
"Nhưng... Cái anh này!" Lâm Ý Hân định nói gì đó nhưng lại bị anh chặn miệng bằng nụ hôn bất ngờ bên má, cô đỏ mặt đánh yêu anh rồi chạy ngay vào phòng.
Tống Hải Thành quay lại ghế sofa nằm lên đó, kéo chăn đắp lên mình, mắt nhắm lại chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Miệng anh vẫn kéo lên nụ cười, nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Trong mơ Tống Hải Thành thấy anh và cô cũng cùng bên nhau như bây giờ, tình cảm khá vui vẻ, nhưng chỉ khác là cả hai không sống ở nhà ba mẹ cô mà là ở ký túc xá trường đại học Hoa Lâm. Cô học mỹ thuật, anh thì học khoa học kỹ thuật.
Lần đầu anh gặp cô là khi cô đi xe đạp đến trường, mặt mày thơ thơ thẩn thẩn, không cẩn đâm vào gốc cây, cô và xe ngã nhào xuống đất. Tống Hải Thành đi ngang tiện tay giúp đỡ, hỏi ra mới biết mẹ cô vừa mất do tai nạn xe, ba lại đang bệnh nặng, một mình cô chèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3487780/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.