Một lúc sau một chiếc xe cẩu và một chiếc xe cứu hộ đang tiến về phía chiếc xe gặp nạn của cô. Xe cẩu nhanh chóng móc chiếc xe cô lên, đặt nằm chiễm chệ trên chiếc xe cứu hộ, một số công nhân vệ sinh nhanh chóng xuống đường quét dọn những mảnh vỡ xe trên đất, dọn dẹp xong cũng nhanh chóng lên xe rời đi, đoạn dốc cầu lại được lưu thông bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ khác là linh hồn cô lại vẫn không thể rời đi, Lâm Ý Hân trở về nhà xem Đào Lãnh như thế nào rồi nhưng mãi không rời đi được.
Lâm Ý Hân đã nhiều lần cố gắng rời khỏi đoạn đường này, nhưng chỉ bước ra khỏi cây cầu một bước cô lại lập tức bị kéo mạnh về vị trí xe bị tai nạn của cô đã nằm trước đó.
Sau nhiều lần như vậy, Lâm Ý Hân không còn ý định rời đi, cô ngồi ở trên lan can thành cầu, mắt nhìn chăm chăm về phía xa xa.
Từ xa Lâm Ý Hân nhìn thấy chiếc xe của Đào Lãnh đang lao vun vút về phiá mình, cô ngỡ như anh ấy đang đau lòng cho cái chết của mình, chắc hẳn anh đang đến bệnh viện để chuẩn bị tang lễ cho mình.
“Không! Không! Không thể như vậy?Đào Lãnh anh ta đang ngồi ghế lái vui vẻ cười nói với người khác, anh không hề đau lòng vì tôi sao?” chiếc xe chạy ngang qua tầm mắt của cô, đập vào mắt cô là nụ cười vui vẻ của anh ta cùng một người khác trên xe, chắc hẳn là một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3487765/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.