Lý Chiển đưa hài cốt của chị mình về lại quê nhà. Cô ở lại đó trong ba ngày, gửi chị vào trong một ngôi chùa, ở đó nghe cầu kinh siêu độ rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi thành phố Đ.
Ba ngày đó, Nghị Hằng luôn đi theo bên cạnh cô. Anh cũng không nhiều chuyện như trước, lúc nào cũng trầm mặc đứng ở xa xa nhìn Lý Chiển. Nhưng bất cứ khi nào, có việc gì thì anh lại xuất hiện kế bên. Cô cũng không bài xích anh. Chỉ là bỗng chốc có người đi theo bên cạnh và cứ nhìn chằm chằm vào mình, y như sợ cô chạy mất, khiến cô thấy hơi không quen. Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều về điều này, tâm trí chỉ nghĩ đến chị, đến mẹ, đến chính mình. Sau đó, cô cùng với Nghị Hằng đi viếng mẹ cô. Trước khi xe tiến vào bên kia thành phố, Lý Chiển bảo Nghị Hằng ghé cửa hàng hoa, cô mua hai bó hoa mang theo cùng vào nghĩa trang.
Bước thẳng đến phía cuối con đường mòn đã được lát gạch sạch sẽ, trước mắt Nghị Hằng là hai ngôi mộ nằm kề nhau. Trên ngôi mộ bên trái là hình ảnh của một người phụ nữ còn rất trẻ, gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc ngắn đến vai, trông rất dễ nhìn. Gương mặt này hao hao giống với người đang đứng bên cạnh anh, tay đang ôm hai bó hoa. Lý Chiển cúi xuống, đặt lên mộ mẹ một bó hoa cúc. Cúc họa mi, một thời trẻ trung mẹ yêu thích loài hoa dại này. Bó hoa còn lại cô đặt lên ngôi mộ bên cạnh. Người đàn ông trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh/2540381/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.