Cao Dương là người miền Tây, anh lên thành phố S đã nhiều năm, từ khi anh còn là sinh viên. Học tập, và làm việc đến tận bây giờ. Hiện tại anh là ông chủ của chuỗi cửa hàng cà phê - quán ăn – phòng trà S – phố, nằm rải rác ở các quận huyện của thành phố. Bây giờ, anh có chút ít tài sản, cuộc sống cũng dễ chịu hơn. Anh thực hiện được ước mơ của chính mình. Chỉ là, vẫn có một điều khiến anh tiếc nuối.
Không ai nhớ, cách đó mười năm, anh chàng sinh viên xuất thân từ một vùng đất nghèo khổ, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, lặn lội một thân mình lên thành phố đi học. Để có thể có tiền học, anh phải làm thêm rất nhiều việc. Sáng sớm, anh đi giao báo cho các văn phòng, rồi đi học. Trưa về ghé tiệm cơm, phụ giúp rửa chén, dọn bàn, lau nhà cho người ta. Chiều xế, anh đi làm nhân viên phục vụ cho một quán cà phê sang trọng. Tối đến còn chạy mấy cuốc xe ôm. Đến chín mười giờ đêm, anh mới trở về căn phòng trọ vỏn vẹn bốn mét vuông. Lại tiếp tục bỏ công sức, anh học bài, chuẩn bị bài, để sáng mai có thể dậy sớm bắt đầu một ngày mới. Một năm sau, anh bỏ bớt việc chạy xe ôm buổi tối, vì công việc này rất nguy hiểm. Có lần anh còn bị một tên du côn đánh khi hắn muốn cướp xe, may là có người đi đường ra tay nghĩa hiệp.
Cũng trong thời gian đó, anh tăng thêm thời gian làm nhân viên phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh/2540362/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.