Hôm sau, Mộ Tần vẫn trưng bộ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra vào đêm qua. Anh đi ngang Lưu Ly, cả hai lướt qua, Lưu Ly quay đầu nhìn anh hi vọng người đàn ông này vẫn nhớ lời nhắc nhở của cô dành cho anh.
Mộ Tần đem bữa sáng lên cho Dương Hi Văn, cô đã thức từ sớm, thấy cô đang loay hoay cột tóc mãi vẫn chưa xong, anh tiến đến. Nhìn trong gương thấy anh đứng sau mình, cô định quay đầu lại thì anh nắm lấy tóc cô, tiện tay giành luôn lược chải tóc rồi bảo: " Để tôi làm "
Dương Hi Văn chỉ biết ngồi im để anh làm, còn dám làm gì nữa đây? Mộ Tần muốn cô cũng không dám cản lại.
Mộ Tần lần đầu tiên chải tóc cho con gái, anh cũng hơi vụng về, nhưng ít nhất là giỏi hơn cô rồi. Cột tóc cho cô xong, anh bảo" Lại đây ăn sáng đi".
Nói rồi anh cầm áo vest lên, định đi làm như ngày thường thì Hi Văn gọi anh lại" Ông chủ, hôm nay tôi có thể làm việc bình thường lại chưa?”
" Tôi cũng muốn về lại phòng ngủ của mình". Anh nhìn cô, lưỡng lự một chút rồi gật đầu” Đây là do cô muốn, nếu như có chuyện xấu xảy ra tôi sẽ không giúp cô nữa".
Thật tình, ở chỗ anh cô thấy ngột ngạt lắm sao?
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông chủ “ Cô cúi người xuống chân thành cảm ơn anh.
Mộ Tần chỉ nhìn không đáp, anh ra khỏi phòng. Dương Hi Văn cũng ăn bữa sáng trong vội vàng, nhanh chân ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2923124/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.