Cứ thế được sự cho phép của Mộ Tần, cô bắt đầu ra ngoài nhiều hơn. Anh cũng không nghĩ rằng cô lại chạy đi gặp Hứa Chính. Ban ngày, sau khi tiễn Mộ Tần đi làm, thì cô ra ngoài, được tài xế anh sắp xếp đưa đến nơi mà mình với Hứa Chính lần đầu gặp nhau.
Hứa Chính cũng tranh thủ sắp xếp thời gian, mặc dù anh rất bận rộn nhưng lại luôn muốn bỏ tất cả chạy đến tìm Hi Văn, lần đầu tiếp xúc với cô anh rất thích cô, muốn tìm hiểu cô hơn là lợi dụng Dương Hi Văn đối phó với Mộ Tần.
Mộ Tần thấy cô thời gian này vui vẻ hơn trước anh cũng không xen vào việc cô ra ngoài nhiều, cứ nghĩ cô đã làm bạn với ai đó hoặc việc đi dạo giúp cô thoải mái hơn nên mới vui như thế. Nhưng cho đến khi...
Hôm nay đi gặp khách hàng. Đối tác lần này là một người thích những điều đơn giản, vì thế anh đã cho người sắp xếp chỗ hẹn ở một tiệm cà phê trang trí không quá cầu kì, không gian khiến người khác bước vào đã thấy dễ chịu, Anh và vị đối tác đó đến giờ hẹn thì đến gặp nhau, vừa bước vào anh đã nhìn thấy bàn đối diện chính là Dương Hi Văn. Anh liền ngồi vào chỗ của mình, mau chóng giải quyết công việc của mình rồi đến chỗ Dương Hi Văn.
Nhưng vị khách hàng kia lại phá hết sự tính toán của anh, ông ta hỏi rất nhiều điều. Mộ Tần trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cố giải thích, cuối cùng gần một giờ đồng hồ thì ông ta cũng chịu đặt bút ký vào hợp đồng. Mộ Tần nhanh chóng đứng lên bắt tay chào tạm biệt ông ta.
“Long tổng đi đường cẩn thận, sau này nhờ ngài giúp đỡ nhiều rồi"
Long tổng kia ra về, Mộ Tần kia liền ném hợp đồng vừa ký cho thư kí của mình rồi đi sang bàn của Dương Hi Văn. Cô đang cười cười nói nói cùng Hứa Chính thì thấy anh liền cứng đờ cơ mặt, Mộ Tần bây giờ mới thấy rõ dung mạo người đàn ông ngồi cùng cô. Thấy Hứa Chính, anh nhăn mặt lại.
Hữa Chính cũng không ngờ Mộ Tần lại bắt gặp họ ở đây, anh và anh trai luôn là đối thủ của Mộ Tần. Từ trước đến nay gặp nhau chỉ có đấu tranh, bầu không khí lúc này... Mộ Tần không nói gì, Dương Hi Văn thì vội đứng lên giải thích:
"Ông chủ, đây...đây là bạn của tôi"
" Anh ấy tên là Hứa Chính".
Dương Hi Văn không hề biết rằng hai người đàn ông này như nước gặp lửa. Cô còn giới thiệu với bọn họ, có khác gì thêm dầu vào lửa không?
Mộ Tần chẳng thèm lên tiếng gì, anh nắm lấy tay Dương Hi Văn mạnh tay kéo cô rời khỏi đó. Hứa Chính cũng không biết làm sao, đối với anh bây giờ không muốn làm hại đến cô, nhưng với tính cách của Mộ Tần thì...
“ Ông chủ, đau, đau..."
Tay bị anh dùng sức siết chặt lôi đi cô đau đến nhăn mặt, Mộ Tần chẳng quan tâm đến chuyện này. Anh kéo cô ra xe, mạnh tay đẩy cô vào trong rồi bản thân về ghế lái lái xe rời đi. Thư ký chạy ra, cầm bản hợp đồng trên tay nhìn chiếc xe đang chạy một lúc một xa.
“Ông chủ, còn tôi mà?”.
Mộ Tần lái xe về nhà, trên đường đi về Dương Hi Văn đoán anh rất giận. Cô không dám lên tiếng nói gì thêm, tuy không biết lí do nhưng cô có cảm giác hai người đàn ông này đã quen biết nhau từ trước. Ánh mắt Hứa Chính nhìn Mộ Tần rất kì lạ, cả anh cũng thế.
Anh kéo cô về phòng, xô cô lên giường rồi leo lên nằm trên người cô.
“Nói, tại sao cô lại quen biết người đàn ông đó?” Anh tức giận hỏi, không kiểm soát được bản thân đang làm đau cô.
“Ông chủ, đau…".
Mộ Tần đưa tay bóp mặt cô, anh hỏi tiếp.” Tôi hỏi cô, cô đã qua lại với anh ta bao lâu rồi?".
“Ông chủ"
" Trả lời “ Anh quát lên.
Dương Hi Văn tròn xoe mắt nhìn anh, khóe mắt cũng rơi lệ vì bị anh dọa cho sợ. Cô đưa tay ôm mặt vừa khóc vừa nói.
"Anh ấy là bạn tôi..."
"Chúng tôi tình cờ quen biết nhau, anh ấy giúp tôi khi tôi sắp bị móc túi sau đó... sau đó chúng tôi giữ liên lạc rồi làm bạn với nhau “ Dương Hi Văn vừa khóc nấc vừa nói.
Mộ Tần dần rút tay lại, nghe tiếng khóc của cô anh đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ông nội thấy anh về nhà còn kéo cô đi trong giận dữ như vậy liền lo lắng, Mộ Tần khi nóng giận hay mất kiểm soát, hành động của bản thân lại càng không thể kiểm soát. Ông sợ anh làm hại đến Hi Văn liền chạy lên mở cửa xông vào, Mộ Tần cũng đã xuống giường, anh quay lưng thì thấy ông.
Mộ lão gia cũng đoán được chuyện gì, nhìn thấy Dương Hi Văn đang cuộn mình nằm trên giường ôm mặt khóc lớn, ông thở dài, đi đến bên giường, còn Mộ Tần thì tiến đến cửa rời đi.
Mộ lão gia kéo mền lên đắp cho cô, ông ngồi xuống vỗ vỗ lưng Hi Văn, đứa nhỏ này...
Dương Hi Văn nhận được sự an ủi của ông thì càng khóc lớn hơn, Mộ lão gia không biết làm sao chỉ biết bất lực ngồi đó nghe cô khóc mà thôi.
Mộ Tần chạy đến bar uống rượu, mỗi khi có tâm sự liền đến đây uống để giải sầu. Tô Dược nhận được điện thoại của anh cũng chạy đến, đã lâu rồi Mộ Tần không như thế, hôm nay lại làm sao đây?
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì với Hi Văn sao?".
Nghe tên cô, anh nhăn mặt lại rồi uống hết li rượu trong tay.
“ Tôi cho cô ấy ra ngoài, cuối cùng cô ấy lại làm bạn với Hứa Chính” Mộ Tần nói.
Tô Dược nghe vậy bất ngờ, không tin được dòng đời lại xô đẩy định mệnh gặp nhau như thế. Anh đã nghe tin hai anh em nhà họ Hứa trở về, chỉ là không nghĩ rằng lại gặp được Dương Hi Văn. Từ lúc họ trở về, Tô Dược biết Mộ Tần luôn hết sức che giấu thông tin của cô không cho ai biết. Bởi vì bài báo đấy đã khiến tất cả đều nhìn ngó đến Dương Hi Văn, người người truy lùng cô, Hứa Chính và Hứa Thành cũng không phải ngoại lệ.
" Tôi không tin được cô ấy lại ở cùng một chỗ với tên Hứa Chính đó “Mộ Tần nói tiếp.
Tô Dược nhấp một chút rượu, anh thở dài nói:" Mộ Tần, tôi nghĩ cậu nên nói rõ với cô ấy mọi chuyện đi"
"Bước vào thế giới của cậu đâu phải chuyện gì cũng giấu diếm mãi được cậu không nói làm sao Hi Văn biết đường để tránh né và đề phòng chứ?".
Mộ Tần khựng lại. Phải rồi, việc gì anh phải nổi giận với cô chứ, trong khi đấy anh không hề nói cho cô biết chuyện anh em nhà họ Hứa đang tìm cô. Mộ Tần hít thật sâu, chỉ là do anh nhìn thấy cô cười nói vui vẻ với Hứa Chính đã nóng giận nhất thời, nụ cười khi đấy của cô nó không hề gượng gạo khi ở bên cạnh anh.
Anh đang ganh tị với Hứa Chính sao?
Tô Dược rót ly nước mới cho Mộ Tần rồi đẩy qua chỗ anh, còn bảo” Tôi nghĩ cậu vừa làm một chuyện có lỗi với cô bé đó. Nên về nhà xin lỗi đi, tội con gái nhà người ta Không chừng cậu lại dọa cô bé đó sợ đến chết khiếp, Hi Văn sợ quá lại muốn rời xa cậu".
Mộ Tần nghe vậy liền giật thót lên. Lúc anh rời đi cô còn khóc rất lớn, bị anh quát vào mặt còn chút xíu nữa anh định bóp lấy cổ cô.
Anh không thể ngồi yên được nữa, bỏ ly rượu trên tay xuống rồi chạy đi.
Tô Dược nhìn Mộ Tần hấp ta hấp tấp rời đi thì bật cười, xem nào tôi chỉ dọa cậu thôi mà.
“Trông cậu ta như thế..."
“ Rõ ràng đã yêu Dương Hi Văn rồi “
Mộ gia.
Mộ Tần xông vào phòng ngủ, anh thấy Dương Hi Văn đang cuộn mình trên giường thì thở nhẹ ra. Anh đi đến, ngồi xuống giường. Cảm nhận được anh bên cạnh, cô sợ đến run người nhắm tịt hai mắt lại. Anh biết cô chưa ngủ, định đặt tay lên vai cô nhưng thấy Hi Văn không ngừng run rẩy thì rút tay lại, anh nhỏ giọng lên tiếng" Tôi.. xin lỗi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]