🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mộ Tần cùng Dương Hi Văn dùng bữa tối trong một nhà hàng có quang cảnh đẹp. Ở chỗ ngồi của anh và cô nhìn từ cửa ra có thể thấy được biển ngoài kia, Hi Văn cầm ly nước ép cam lên uống, mắt không thể rời khỏi bãi biển xinh đẹp ngoài kia.

Mộ Tần thấy cô vui nên cũng vui theo, anh ngồi cắt bít tết cho cô rồi đút cho cô.

"A nào".

“ Này, em tự ăn được " Cô vội nói, ngại ngùng tránh né cái nhìn của mọi người xung quanh.

“ Đừng ngại, mau há miệng đi nào “ Mộ Tần nói,

Thấy anh đã quyết tâm cô đành đồng ý, nếm thử miếng thịt bò đấy. Thịt rất mềm, rất nhanh đã tan trong miệng của Hi Văn, khẩu vị lại còn hợp với cô nên làm cho Hi Văn vui đến cười tít cả mắt.

“ Ngon thật đấy“ Hi Văn nhìn miếng bít tết, Mộ Tần thấy cô ăn được nên cũng yên tâm hơn. Anh đặc biệt căn dặn đầu bếp ở đây làm theo khẩu vị của Dương Hi Văn. Vì cô đang mang thai nên vị giác cứ thay đổi liên tục, lúc thì ăn vừa miệng lúc thì nếm vào chả biết nó có vị gì, đắng cay mặn ngọt ra sao cả.

Dương Hi Văn như đứa trẻ con ngồi được Mộ Tần đút cho ăn. Dường như anh cũng không thấy phiền chút nào, luôn sẵn sàng chiều lòng cô muốn cho cô vui hơn, sống trong hạnh phúc và tràn ngập ấm áp mà thôi.

“ Em.muốn đi dạo ở ngoài bãi biển “ Hi Văn ăn xong thì nói, đến biển phải đi chơi biển chứ. Dù gì cô cũng đã ngủ hết cả nửa ngày trời, cũng may là được nhìn thấy hoàng hôn ở biển, một cảnh tượng hết sức tuyệt đẹp và thơ mộng rồi. Nhưng từ bé đến giờ Dương Hi Văn chưa biết cảm giác đi biển là gì, vì thế cô muốn đặt chân xuống.

Mộ Tần có chút lo lắng, vì cô đang mang thai, bụng cũng đã lớn như vậy ngoài kia lại trơn trượt thế kia, nếu không cẩn thận chỉ cần lơ là một chút thôi cô sẽ ngã ngay. Nhưng thấy vẻ mặt làm nũng của cô, Mộ Tần có quyết tâm định từ chối như thế nào cũng bị đánh gục, anh cúi đầu xuống, bất lực đáp” Được rồi, em ăn hết phần trán miệng đi rồi anh đưa em đi".

Nhận được sự đồng ý từ anh Hi Văn liền vui réo cả lên, cô nhìn chiếc bánh ngọt trước mắt liền ăn lấy theo lời anh bảo.

Mộ Tần nhìn cô, trước mặt Hi Văn anh cũng muốn làm một con người lạnh lùng và có quyết tâm lắm. Nhưng người ta nói đội vợ lên đầu mà sống, anh cũng vậy thôi, không thể cưỡng lại được hay làm trái lời cô.

Thôi kệ, cứ cẩn thận một chút là được. Dù sao anh cũng luôn để mắt đến Hi Văn mà, anh sẽ không để bản thân mình phạm phải sai lầm gì nữa đâu.

Cả hai rời khỏi nhà hàng, Dương Hi Văn không được xuống biển chỉ được đi dạo trên bờ mà thôi. Cô nắm lấy tay Mộ Tần, cả hai cứ đi cạnh nhau, gió thổi liên tục, bầu không khí trong lành giúp cho Hi Văn thấy trong người thật tốt.

“ Đây là lần đầu em được đi biển đấy " Cô bảo.



Mộ Tần nhìn cô, anh biết cô đã chịu khổ từ bé, chưa bao giờ biết hưởng thụ là gì. Những cuộc vui chơi có lẽ cô cũng chưa từng dám nghĩ đến bản thân sẽ được trải nghiệm ra sao.

“ Sau khi sinh xong nếu em muốn đi đâu anh sẽ đưa hai mẹ con em đi" Mộ Tần nói.

“ Thật sao?” Dương Hi Văn nghe thấy liền sáng mắt lên, được đi du lịch khắp nơi cũng chính là ước mơ cô ao ước từ bé. Được đi đây đi đó, được hưởng thụ một cuộc sống đầy màu hường, không cần phải suy nghĩ và nhiều áp lực tứ phía dồn đến nữa.

“ Thật, chỉ cần em muốn cái gì anh cũng làm cho em“ Mộ Tần vỗ ngực nói.

Dương Hi Văn bật cười, anh đúng là chiều cô quá rồi. Cứ như cô sẽ sinh hư mất, nhưng mà...

Cô cũng rất thích cưng chiều như này, không cần phải sống mà nhìn tâm trạng người khác, sắc mặt họ ra sao, cũng không cần phải luôn cúi thấp đầu trong lòng luôn thấp thỏm lo sợ.

Cô cũng là một người con gái, cũng muốn có một người đàn ông yêu mình, ở cạnh mình, bảo vệ cho mình và là một điểm tựa đáng tin cậy đi đến cuối đời cùng nhau.

“ Tần, anh cúi người xuống đi“ Dương Hi Văn nói, còn nháy mắt với anh một cái. Dĩ nhiên liền làm con tim của Mộ Tần muốn văng ra ngoài, anh ngoan ngoãn làm theo, liền ngồi thấp người xuống nhìn cô.

Dương Hi Văn tiến đến, đưa tay vòng qua cổ anh rồi kéo anh lại gần mình, nhanh tay lẹ mắt đã chiếm lấy môi của Mộ Tần.

Mộ Tần tròn xoe mắt, không nghĩ cô lại chủ động hôn mình. Từ khi sống cùng Hứa Thành và cô mang thai anh với cô không gần gũi với nhau như thế nữa, nụ hôn này có thể xem rất rất lâu luôn rồi.

Mộ Tần ôm lấy cô, phải đáp trả lại cô gái nhỏ của anh chứ. Anh chờ đợi khoảng khắc này lâu lắm rồi, đây có thể xem là câu trả lời của Hi Văn...

Rằng cô đã lựa chọn anh rồi!

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ. Mộ Tần ngồi lên, nhìn Hi Văn nằm cạnh mình còn đang ngủ say thì anh mỉm cười. Đã rất lâu rồi cả hai mới nằm cạnh nhau ngủ chung giường như thế này, anh nhẹ nhàng bỏ mền ra, xoay người đặt chân xuống sàn rồi đứng lên.

Mang dép lê vào, anh tiến vô phòng tắm vệ sinh cá nhân. Nghe tiếng xả nước ở trong, Hi Văn cũng giật mình, cô chống tay ngồi lên tay còn lại dụi mắt như một đứa trẻ.

Cô xuống giường, lười biếng không muốn mang dép mà đi thẳng đến cửa sổ đưa tay kéo rèm ra. Ánh mắt chiếu vào mắt cô, cô liền nhắm tít lại, tay giơ lên che đi rồi mở he hé nhìn bầu trời ngoài kia.



Thời tiết hôm nay đẹp thật, còn mát mẻ như thế, không khí cũng hết sức trong lành rồi.

Cô đứng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, thấy thoải mái trong người cũng như đã tỉnh ngủ. Hi Văn xoay người đi vào trong rót nước uống, Mộ Tân lúc này đã đánh răng xong thì đi ra, thấy cô đã dậy anh hỏi:” Em thức sớm vậy? Anh làm em giật mình à?".

" Không có, em tự dậy ý mà " Cô nói. Thấy cô đi chân trần, anh liền bảo:" Mau mang dép vào, coi

chừng lạnh chân đấy "

“Em biết rồi “ Hi Văn cười đáp, cô đặt li nước xuống rồi mang đôi dép lê của mình vào chân.

“ Mà thời tiết hôm nay đẹp thật anh nhỉ?" Hi Văn hỏi.

“ Đúng vậy, nên em nhanh chóng đi thay đồ đi".

“ Anh đưa em ra ngoài chơi nữa "Mộ Tần bảo.

Nghe được đi chơi Dương Hi Văn cứ như con nít, vui sướng hết cả lên. Cô ngoan ngoãn vâng lời rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân cho mình.

Mộ Tần ngoài đây cũng thay quần áo, anh ngồi đợi Hi Văn của mình chuẩn bị xong rồi cùng cô ra ngoài.

Đưa mắt nhìn bầu trời ngoài kia, thời tiết này đi chơi cùng Hi Văn đúng là hạnh phúc hơn không có gì sánh bằng. Dành thời gian cho cô đúng là không uổng công, thấy Hi Văn vui như thế anh thấy mình vò đầu suy nghĩ cũng quá xứng đáng rồi.

Mộ Tần tiến ra ban công, anh hít một hơi thật sâu, bầu không khí này khiến con người ta thấy thoải mái, quá là mãn nguyện khi đã đến đây.

Anh lấy điện thoại ra, chụp phong cảnh bên ngoài rồi gửi Hứa Thành. Chẳng phải là bảo mọi chuyện rất ổn đâu, anh chỉ là đang muốn chọc tức Hứa Thành mà thôi.

Tuy hơi nghiệp nhưng thôi kệ, dù sao anh cũng rất thích chọc Hứa Thành tức sôi máu.

Có thể xem là thú vui kì lạ của Mộ Tần này không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.