Dương Thiên Bác ngồi cười một mình, anh cảm thấy cuộc đời của mình quá bị đát rồi. Trong mắt bà ta chỉ có mỗi Tần Chí Khương thôi sao?
Thằng nhóc đó lại quan trọng với bà như vậy à?
Còn anh?
Đứa con trai sinh ra với sự bất đắc dĩ kia? Vậy bà sinh anh ra làm gì? Biến anh thành công cụ giết người của mình, bắt anh thay bà chịu biết bao nhiêu tội ác?
Dương Thiên Bác ngã lưng ra phía sau, anh thấy mình thật giống một sản phẩm lỗi.
Đúng là thứ gì đó đã lỗi...khó mà được người khác chấp nhận mình mà.
Yên Tâm Li qua cơn nguy kịch, Tần Chí Khương không rời khỏi bệnh viện, anh cứ ngồi lì ở đó đợi cô tỉnh dậy.
Hôn mê gần một ngày trời cuối cùng cô cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tần Chí Khương bên cạnh mình, đứng trước mắt mình, Yên Tâm Li mỉm cười.
“Là anh sao?” Cô mấp máy môi hỏi.
Tần Chí Khương nắm lấy tay cô, anh đáp:" Là anh...tạ ơn trời, em tỉnh lại rồi ".
Yên Tâm Li nhắm mắt lại, anh ở đây ngay và bên cạnh cô. May quá...cô còn sống, cứ nghĩ bản thân mình xong đời luôn rồi chứ. Tần Chí Khương nắm chặt tay cô, anh nói:" Anh xin lỗi...anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa ".
Yên Tâm Li mở mắt nhìn anh, cô đáp:" Không sao rồi...".
Người đàn ông lúc đó hạ thủ với cô, tay chân anh ta nhanh đến lạ, dường như đã quá quen với những việc này. Trước khi cô mất đi ý thức, bên tai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2923016/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.