Ba ngày sau.
Dương Thiên Bác lái xe đến cô nhi viện, nơi mà anh sống trước đó. Đứng nhìn từ xa, anh mỉm cười, đối với anh nơi này vừa cứu lấy anh, cũng chính là ác mộng đời anh. Nó khiến anh không thể buông bỏ được, cũng không thể quên đi được, mà cũng chẳng thể dây dưa đến cuối đời mãi.
Dương Thiên Bác đứng ở xa một lúc rồi mới vào trong, nơi này đã khác rất nhiều. Những người chăm sóc ở đây cũng đã thay đổi cả rồi, có người già đi, có những cô gái trẻ làm tình nguyện viên vào đây giúp đỡ. Mỗi năm anh đều đến đây, chuyển cho cô nhi viện một số tiền lớn để cưu mang những đứa trẻ này.
Anh không muốn bọn trẻ phải chịu khổ giống mình, đến cơm ăn cũng không đủ no, quần áo mặc không đủ ấm.
Nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngồi ở xích đu, anh nhớ lại mình của lúc trước. Do bản thân không hòa đồng, anh chẳng kết bạn với ai ở nơi này được, cứ cô đơn một mình thui thủi mãi, đến khi trưởng thành anh cũng chẳng thay đổi gì mấy.
Dương Thiên Bác đi đến, anh ngồi thấp người xuống rồi lấy ra một cây kẹo: "Cho em nè".
Cô bé nghe giọng anh liền ngẩng đầu lên, thấy Dương Thiên Bác liền vui mừng lao đến ôm lấy anh.
“Anh...anh Thiên Bác".
Dương Thiên Bác bất ngờ khi cô bé này nhớ đến mình, mỗi năm anh chỉ đến đây hai lần. Anh đến rất nhanh rời đi cũng rất vội, anh không nghĩ bản thân mình lại được ai đó nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2922989/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.