Dương Hi Văn chống tay đứng lên, cô chậm rãi rời đi, về phòng ngủ của mình cô ngồi xuống giường đưa mắt ra nhìn cửa sổ. Nước mắt rơi xuống, cô òa khóc thật lớn.
Người bên cạnh cô bấy lâu nay, quan tâm cô, chăm nom cô còn là hàng xóm tốt của cô lại chính là ba ruột của mình!
Dương Hi Văn thơ thẩn như người mất hồn, tại sao ông ấy không nói ra hết mọi thứ chứ? Có phải ông ấy đang lưỡng lự không muốn nhận lại đứa con gái này không? Thấy hối hận rồi sao?
"Ha...".
Dương Hi Văn từ từ nằm xuống, cô kéo mền lên đắp kín người lại, xem ra...
Cô nghĩ quá nhiều rồi, bây giờ có nhận gia đình hay không cũng như thế mà thôi. Trong tập tài liệu đó cô đã biết sơ sơ về Tần phu nhân kia. Bà ta chính là kẻ khiến cô lưu lạc suốt thời gian bên ngoài, cũng chính là người đã hại chết mẹ cô, bây giờ thì sao đây? Dĩ nhiên bà ta không chấp thuận cô vào nhà họ Tần, mà cô cũng không thể tha thứ cho bà ta.
Dương Hi Văn và Tần phu nhân đó vốn không đội trời chung!
Mộ Tần về phòng ngủ, anh đứng bên ngoài nhìn cô đang nằm trên giường. Dương Hi Văn đang nghĩ gì vậy chứ nếu như bình thường cô ấy sẽ làm loạn lên mà, có khi sẽ tìm Tần Chí Khiêm hỏi rõ mọi chuyện rồi.
Anh ra phòng khách ngồi xuống, mới mấy hôm sống trong yên bình thì chuyện này chuyện kia lại nổi lên. Anh thật sự không hiểu đến bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2922954/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.