Chử Đồng Tử còn có thể nói được gì đây. Khi mà cảm xúc dần dần lấn át tâm trí anh ta. Có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn kể. Rằng anh ta làm tiên cũng chẳng dễ dàng gì, không bằng ở dưới kia cùng nàng đi buôn bán khắp nơi. Rằng mỗi ngày trôi qua, Chử Đồng Tử vẫn nhớ đến nàng điên cuồng. Rằng anh lang bạc khắp nơi chỉ để tìm lại hình bóng của nàng.
Hôm nay, Chử Đồng Tử cố tình ăn mặc thật đẹp, cố làm mình trở nên giống hệt như lúc trước. Tuy gương mặt đã có chút khác nhưng tổng thể vẫn tốt. Để nhỡ như có gặp lại, nếu có gặp lại thì anh vẫn lấy tư thái tốt nhất để gặp nàng, để cho nàng nhận ra. Thực tế anh biết rằng nàng sẽ không nhớ được.
- Quá lâu rồi. Chúng ta xa nhau quá lâu rồi.
Đến nỗi Hoài Ly đứng bên cạnh cũng không nén được nước mắt. Chử Đồng Tử nghẹn ngào. Chử Đồng Tử nhớ vợ mình mà rơi nước mắt. Có lẽ chưa ai từng thấy hình ảnh này của anh. Cô lau nước mắt, trái tim bất giác đau nhói. Là tác dụng của Xích Thằng, có lẽ Chử Đồng Tử cũng cảm nhận được vậy, nhưng anh không quan tâm. Không biết có phải do nước mắt làm mờ không mà xa xa cô thấy có bóng người hối hả chạy lại.
Ban đầu là chạy, lúc sau là làm phép xuất hiện. Cho đến khi Hoài Ly nhìn rõ được là ai thì đã kinh ngạc. Trần Thạch thở dốc đứng vững. Mắt thấy Chử Đồng Tử đang ôm một người đó thảm thiết, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329825/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.