Meo...
Trần Thạch dừng chân, cúi đầu, chỉ thấy một con mèo đen nhỏ bằng bàn tay, đang run rẩy cọ cọ vào chân hắn. Dường như vừa trải qua một trận hoảng sợ, con mèo này lạc ở đâu vậy? Trần Thạch khuỵu một chân, nâng con mèo lên gối. Vuốt nhẹ bộ lông mềm mại đen tuyền kia, mèo con vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve này, hai mắt long lanh ngấn nước. Trần Thạch phát hiện dưới cổ nó còn có một chiếc lá bốn cánh lông trắng.
Con mèo này thật đặc biệt. Thoáng chốc, đáy mắt hắn không còn lạnh lẽo nữa. Trần Thạch ôm nó vào lòng, trở về phủ tướng quân. Thánh Gióng và Hoài Ly đã sớm chờ trước cổng, thấy hắn trở về, Hoài Ly méo máo ôm chầm lấy. Thánh Gióng há hốc, cho dù bọn họ là vợ chồng giả cũng không nên diễn quá thật chứ? Hay cô bé này đã thật sự thích Trần Thạch? Trần Thạch tuy không quen động chạm thân mật nhưng cũng không khó chịu ra mặt, đưa một tay còn lại kéo Hoài Ly ra, giữ khoảng cách. Hoài Ly thất thểu quan sát, thấy hắn không sao mới bình ổn tâm tình. Nhìn xuống lại thấy hắn ôm một con mèo.
- Anh không sao thì tốt rồi. Con mèo này, ở đâu ra vậy?
- Không ngờ anh cũng thích động vật nhỏ à? - Thánh Gióng lại thích thú châm chọc. Tưởng tượng một tên cao to bặm trợn ôm một con mèo cái nhỏ trong tay, cảm giác thật kỳ quặc.
- Nhặt được. Thấy thích thì nuôi. Cũng nên cho nó một cái tên. Hay là... Bình An? - Trần Thạch cười cười vuốt lông nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329806/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.