Đêm ngày ba mươi Âm lịch, cũng là đêm cuối cùng của năm 2017. Trăng tròn vành vạch, chiếu thẳng đến khu mộ khuất sau dãy núi kia. Mây lác đác từng đám, như sợ ánh trăng không soi đến được những ngôi mộ kia thì sẽ gây ra oán niệm.
Mẩu đất thứ bảy từ trái sang, thứ tám từ trên xuống, có hai người một nam một nữ, chằm chằm nhìn vào phần bia mộ. Nhiệt độ ngược lại không phải bởi vì có người mà tăng lên, càng lạnh lẽo hơn. Cách xa thôn làng đang náo nhiệt xem chương trình chúc tết, xóm xóm lên đèn cúng kính. Khói lửa cũng bởi vì giấy hương vàng mã mà kéo lên từ mọi hướng, như an ủi những vong hồn còn nằm sâu dưới lòng đất.
Thời điểm này, cũng chính là lúc những linh hồn có sức sống nhất. Nói cách khác, cũng là cơ hội tốt nhất để hồi sinh một người. Hai người kia đứng trước mộ, đôi mắt không chuyển động cũng không chớp. Chờ đợi, chờ đợi thời khắc sang năm mới.
- Em xác định sao? - Xác định cái gì? - Cô gái kia trả lời, trông chỉ như vừa tốt nghiệp cấp ba.
- Vật dậy một vong hồn đã chết, có biết bao nhiêu tội lỗi không?
- Vậy anh còn đứng đây làm gì? Mau báo cáo xuống Địa Mẫu đi. Vừa hay bọn họ chắc đang ăn tiệc chúc mừng qua năm mới. - Cô gái không sợ, ngược lại còn ngẩng cao đầu - Trừ những người chết do xui xẻo ra, chẳng ai tự nguyện gây tai nạn nữa đâu.
- Em gái... - Cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329787/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.