Tống Cẩm Đan tỉnh dậy vào ngày hôm sau đã không thấy Ngô Châu đâu, chỉ còn lại mình cô trong căn hộ. Cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn đồng hồ giờ đã hơn 12 giờ trưa, đồ ăn sáng vẫn còn đậy kín trên bàn. Trên đó còn dán dòng giấy nhớ của Ngô Châu.
"Cậu dậy rồi thì hâm nóng bánh mì và sữa rồi ăn nha."
Khi cô còn đang gặm nhấm chiếc bánh mì nóng hổi mới trong lò thì cánh cửa vang lên tiếng mở, cô đoán chắc là Ngô Châu đã trở về. Ngô Châu rất vui vẻ mà chạy thẳng vào phòng ngủ, cô ấy còn không kịp để ý cô đang ngồi ở nhà bếp.
"Đan Đan! Tớ mang quà về cho cậu nè!"
"Đan Đan? Cậu đâu rồi?"
Cô ấy vừa gọi tên cô vừa tung chăn lên tìm, đến cả gầm giường cũng không tha, "Đan Đan? Cậu trốn đâu rồi?"
Thấy Ngô Châu tìm cô vất vả như vậy, cô mới khoanh tay đứng ở cửa nhìn cô ấy.
"Mình ngồi ở phòng ăn!"
Lúc này, Ngô Châu mới lấy ra tập tài liệu đưa cô. Trong đó là tư liệu về đứa con riêng của nhà họ Tần. Nhìn thoáng qua, thông tin ấy rất ít, in trọn vẹn đúng trong một mặt giấy A4.
Trên đó chỉ ghi tên anh lúc đầu là Tần Tử Sâm, nhưng sau đó đã được đổi lại thành Phó Tử Sâm. Anh đã ra nước ngoài từ năm 10 tuổi, chưa từng trở về nước. Mẹ anh đã mất vì tai nạn giao thông. Trên thông tin chỉ còn lại tấm ảnh năm 10 tuổi của Phó Tử Sâm, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899842/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.