Bữa ăn giữa Tống Cẩm Đan và Triệu Sở Vương cứ ngại ngùng mà kết thúc. Cô không biết trả lời cậu ta thế nào, lúc cậu ta muốn đưa cô về, cô cũng rất khéo léo mà từ chối.
"Mình muốn đi bộ để dễ tiêu hoá. Cậu về trước đi, lát mình gọi người đến đón cũng được."
Cậu ta cũng nhận thấy được sự né tránh của cô, "Nếu vừa rồi mình làm cậu khó chịu cho mình xin lỗi. Nhưng buổi tối đi một mình rất nguy hiểm."
Nhìn bộ dạng tủi hờn như một chú cún của Triệu Sở Vương khiến cô không đành lòng, dù sao cậu ta cũng không làm gì sai cả.
Đến trước cổng biệt thự nhà họ Tống, cô rất nhanh mà chuồn xuống. Chỉ nói hai từ "Tạm biệt" đã muốn đuổi người ta đi.
Triệu Sở Vương nhìn bóng lưng cô rồi hét lớn: "Chỉ cần Tống Cẩm Đan cậu vẫn còn độc thân, mình chắc chắn sẽ theo đuổi cậu cho bằng được!"
Dì Vương mở cổng cho cô, vừa rồi cũng nghe được những lời cậu ta nói nên tủm tỉm cười. Cô quay lại thấy dì vẫn đang cười mình liền hắng giọng: "Dì đừng cười nữa mà!"
"Được! Được! Dì không cười nữa."
Mặc dù dì Vương nói vậy nhưng Tống Cẩm Đan vẫn biết, dì đang lén cười sau lưng cô. Cô tức muốn xì khói lại chẳng thể làm gì.
Cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi của cô. Tống Cẩm Đan chìm đắm trong giấc ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy. Dì Vương cũng biết thói quen này của cô nên không nỡ đánh thức. Cả căn biệt thự này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899826/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.