Chương trước
Chương sau
Phó Tử Sâm không nghĩ, anh thực sự đã làm được. Giờ anh có thể vượt Tần Hữu về mọi mặt, từ tiền lẫn tình anh đều tốt hơn hắn gấp trăm ngàn lần.

"Bệnh ảo tưởng của anh ngày nặng rồi đấy, có cần tôi giúp anh gọi bác sĩ không?''

"Mày…" Giọng hắn có chút to khiến vài người xung quanh đó chú ý đến, hắn nhỏ giọng lại chửi rủa: "Thằng chó!"

Bản chất của Tần Hữu là một kẻ dễ nóng giận, chỉ cần một chút kích thích cũng đã có thể khiến hắn đánh mất đi bản thân.

Tô Tú Ảnh đứng cạnh hắn vỗ ngực giúp hắn xua đi cơn nóng giận trong lòng. Tần Hữu bình tĩnh thu lại dáng vẻ vừa rồi, bây giờ hắn đã trở lại kiểu người thư sinh lịch lãm.

"Đừng cố gắng tiếp cận nhà họ Tần mà hưởng ké miếng thơm nữa! Tao không muốn người ngoài biết nhà họ Tần còn có đứa con riêng là mày. Thật đáng xấu hổ."

Tần Hữu vừa dứt lời, một cái bạt tai in trên mặt hắn. Tiếng tát to đến mức tất cả mọi người trong bữa tiệc đều quay đầu lại nhìn. Những ánh mắt dò xét rơi trên người Tần Hữu khiến hắn xấu hổ.

"Mày có im miệng không?"

Cái tát vừa rồi là Tần Hành "tặng" cho hắn. Ông ta vẫn luôn muốn lôi kéo mối quan hệ cha con với Phó Tử Sâm, muốn anh quay về nhà họ Tần nhận tổ quy tông. Thế nhưng lần này lại bị đứa con yêu thương, nuông dưỡng nhiều năm làm cho tức chết.

Hắn nhìn Tần Hành bằng hai mắt uất hận, cố gắng kìm nhỏ giọng che đi sự xấu hổ, tủi nhục của cái tát vừa rồi.

"Tôi có nói gì sai à?"

Phó Tử Sâm cũng chẳng dám nhận người cha tình thâm trước mặt. Cũng chẳng biết ông ta vì mục đích gì mà ra tay với Tần Hữu ngay trong buổi tiệc khiến hắn trở thành tâm điểm chú ý.

Anh nhìn đồng hồ trên tay, cũng gần đến giờ anh cần lộ diện rồi!



"Xin lỗi các người, tôi không có hứng thú xem màn kịch cha con dạy bảo nhau!"

"Tử Sâm…"

Tần Hành nhìn theo anh với ánh mắt đầy nuối tiếc. Ông ta quay lại liếc nhìn Tần Hữu, cảm giác hắn không biết lại giống ai có thể hành động một cách ngu xuẩn như vậy? Ông ta bắt đầu mơ tưởng đến số tiền mà Phó Tử Sâm được thừa kế từ vị thương nhân giàu có, ước tính lên đến cả nghìn tỷ.

"Đừng để tao biết chuyện ngày hôm nay được lặp lại một lần nào nữa."

Hắn không cam lòng, ánh mắt nhìn xa xăm mà toan tính điều gì đó. Tần Hữu kéo lấy cánh tay của Tô Tú Ảnh, khiến cô ta sáp chặt lại lồng ngực hắn không một khe hở. Đầu hắn cúi xuống, miệng ghé sát vào tai cô ta thì thầm điều gì đó.

Cô ta có chút lo sợ mà dò hỏi lại Tần Hữu: "Việc này liệu có ổn không?''

"Cứ làm theo lời anh dặn là được. Ngoan sẽ có thưởng."

Tô Tú Ảnh cầm một xấp tiền đặt đến trước mặt một người phục vụ, hai người bọn họ cùng đi vào một góc khuất của bữa tiệc. Người phục vụ đó có vẻ rất phấn khởi, hai mắt sáng rực lên nghe sai bảo.

"Để tôi pha thuốc kích dục vào. Cậu mang cho người đàn ông đứng ở kia uống, và thêm mấy vị tiểu thư kia nữa!"

Khi Tô Tú Ảnh quay lại bên Tần Hữu rất hài lòng mà báo cáo: "Em đã làm đúng theo lời anh dặn!"

Hắn không chút do dự mà hôn lên chán cô ta một cái coi như để khen thưởng.

Dự định lúc đầu của Tần Hữu vốn là dùng số thuốc này để bẫy người của tập đoàn Chance lên giường cùng Tô Tú Ảnh. Nhưng chỉ tiếc là Phó Tử Sâm đã khiến hắn tức giận, hắn muốn anh phải trả giá. Tần Hữu muốn anh lên giường của mấy vị tiểu thư kia để Tống Cẩm Đan thấy được, từ đó khiến Phó Tử Sâm mất đi chỗ dựa, đồng thời cũng hủy đi danh dự của anh trong mắt người khác.

Trong buổi tiếc, Phó Tử Sâm dường như rất thận trọng với các loại đồ uống. Dù sao các vị doanh nhân kia cũng không biết đến tên tuổi của anh, cũng không rảnh để đến tiếp chuyện hay mời rượu.

"Ngài có muốn một ly không?" Người phục vụ lấy ra ly rượu đưa cho anh.



"Tôi không uống! Cậu mang đi đi."

Anh muốn một mình đi gặp người quản lý - phụ trách buổi tiệc ngày hôm nay, cũng là người Phó Tử Sâm tin tưởng và hiểu rõ thân phận anh nhất.

"Ngài muốn một ly không ạ?" Người phục vụ liên tục xuất hiện và chặn đường anh.

"Xin lỗi, tôi không uống."

Một người phục vụ mời rượu anh quá nhiều lần thì Phó Tử Sâm càng chắc chắn tên nghời này có vấn đề, không chỉ người mà còn có cả rượu.

Phó Tử Sâm dừng trước căn phòng ở cuối hành lang tối tăm tầng một.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên.

"Tôi là Conal."

Mở cửa phòng đón tiếp Phó Tử Sâm là một người đàn ông với mái tóc đen, để râu quai nón, dáng người cao lớn, ông ấy là người đàn ông gốc Mỹ, cũng là chủ của khách sạn này.

"Anh đến rồi! Thời gian xuất hiện cũng đã đến rồi nhỉ?"



Người đàn ông phụ trách tổ chức đứng ra giới thiệu về bản thân: "Chào các quý ông, quý bà. Tôi là Meredith, cũng là người phụ trách tổ chức bữa tiệc này. Sau đây tôi xin giới thiệu người mà các vị mong chờ nhất bữa tiệc: Người đứng đầu của tập đoàn Chance - ngài Conal."

Tống Cẩm Đan cũng rất háo hức mà nhìn từ tầng hai nhìn xuống. Tầm nhìn của cô có thể bao quát được cả sảnh tầng một. Bởi đây là khách sạn xây dựng thông tầng, các tầng đều được liên kết với nhau bằng những bậc cầu thang lớn đầy tráng lệ, đấy cũng là điểm nhấn đặc biệt của khách sạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.