Hai người cùng rời đi không ngoảng đầu lại, Đường Nhã Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể chạy đến mà tách hai người ra. Nhưng bây giờ cô ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một kẻ ghen tị muốn có được tình yêu của người khác.
Cô ta quay sang chất vấn Triệu Sở Vương: "Cậu để yên cho hai người bọn họ như thế sao? Sẵn sàng mà từ bỏ như vậy à?''
Triệu Sở Vương bị cô ta lớn tiếng, sự tức giận cậu ta kìm nén cả buổi cũng đã hoàn toàn vỡ tan. Hai mắt cậu ta đỏ lự nhưng sắp khóc, mất bình tĩnh mà nói: "Vậy chị còn muốn tôi phải thế nào nữa? Hả?"
Quả nhiên dáng vẻ nổi giận của Triệu Sở Vương khiến cô ta hoảng rồi, miệng lắp bắp, giọng cũng dần nhỏ lại.
"Xin lỗi, là chị lớn tiếng với em. Em nhìn xem, bản thân em cố gắng như vậy không phải vì Tống Cẩm Đan sao? Bây giờ cô ta bị cướp mất bởi một người đàn ông, chẳng lẽ em không tức giận?"
"Tức giận thì làm được gì? Có cướp lại cô ấy được không?"
Đường Nhã Kỳ che dấu đi sự hài lòng, cuối cùng cá cũng cắn câu. Cô ta bắt đầu tẩy não Triệu Sở Vương:
"Chị sẽ giúp em! Chị sẽ câu dẫn Phó Tử Sâm, còn em chỉ cần nhân cơ hội đó ở bên Tống Cẩm Đan là được."
Cậu ta có chút bất an trong lòng, lương tâm của một bác sĩ trước nay chưa cho cậu ta làm bất kỳ điều sai trái.
"Như vậy… có được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899783/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.