"Này cô kia, làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi mà tay nghề lại kém thế? Tôi thấy tốt nhất cô nên về quê mà trồng rau, nuôi gà đi! Đúng là làm chỉ khiến người ta ngứa mắt!"
Cô ta nghe những lời mỉa mai của Bevis chỉ biết cười ngượng, cố viện lý do để bao biện.
"Thật ra là bác sĩ đôi khi cũng mắc phải sai lầm mà!"
"Muốn giết bệnh nhân hay gì mà đòi sai sót? Một lần thì không sao, nhưng cô lại cố tình làm đến lần hai?"
Cô ta nghe không nổi những lời khiêu khích của Bevis nữa bèn đổi chủ đề.
"Tôi là Đường Nhã Kỳ, là bác sĩ phụ trách điều trị cho bệnh nhân. Vậy không biết anh là gì của người nhà bệnh nhân?"
Bevis cười với dáng vẻ đầy kiêu ngạo, anh ta đưa tay vuốt lại mái tóc vàng đang bị rối tung rối mù.
"Là bố! Được rồi, Đường Xe Đi chứ gì? Tôi sẽ yêu cầu đổi bác sĩ điều trị cho con gái tôi, để một người như cô chăm sóc tôi sợ… con gái tôi sẽ mất nửa cái mạng quá. Đến lúc đó, người cha già như tôi sẽ rất đau lòng."
"Tôi là Đường Nhã Kỳ, không phải Đường Xe Đi!" - Cô ta đen mặt nhưng vẫn cố gắng cười.
"Tôi là người ngoại quốc nên có vài tên không hiểu!"
Đường Nhã Kỳ trong lòng thầm chửi rủa tên đàn ông ngoại quốc trước mặt. Chỉ có đồ ngu mới không biết anh ta đang nói dối.
Cô ta vốn còn đang định tìm lý do để tiếp cận Phó Tử Sâm nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899716/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.