Mặt cô đỏ bừng bừng như hai trái cà chua chín mọng.
"Quần áo của em đều ở trong đấy, sáng nay tôi ghé qua nhà giúp em lấy."
Dì Vương không có nhà lên không phải Phó Tử Sâm đã trực tiếp lên phòng lấy đồ lót cho cô đấy chứ?
"Anh… anh… lấy cả cái đó à?"
"Ừ!" - Anh trả lời một cách bình thản.
Cô thầm mắng, đúng là biến thái!
Trong lúc anh pha thuốc, cô đã thay chiếc áo chào tắm và mặc vào bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Tống Cẩm Đan đi ra từ nhà vệ sinh, anh lấy cốc thuốc đã được pha đưa cho cô.
Ngửi mùi hương của nó, rất thơm, ngửi thôi cũng đã thấy vị ngọt. Tống Cẩm Đan không do dự cầm lên tu một hơi hết sạch.
"Khụ…khụ… đắng quá."
Cô ho khan sặc sụa. Bởi nghĩ ly thuốc rất ngon, cô uống một hơi, đắng muốn khóc, thuốc đã vào miệng thì chẳng thể nhổ ra.
"Có sao không?" Phó Tử Sâm dùng tay vuốt nhẹ lưng cô.
"Khụ… khụ…" - Cơn ho không còn dồn dập như lúc nãy nữa, thỉnh thoảng mới ho nhẹ ra vài cái.
"Lần sau làm gì cũng nên từ từ!"
"A, xin chào, có ai không? Tôi đến thăm bệnh!" - Cánh cửa phòng bệnh của Tống Cẩm Đan được đẩy ra bởi một người đàn ông có vẻ đã đứng tuổi, mái tóc trên đầu ông ta đã bạc trắng, trên trán còn hói một mảng.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Tử Sâm vuốt lưng cho cô, động tác đó có chút thân mật nên đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899710/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.