"Giờ mày mới biết đường về sao?'' - Tần Hành đi từ tầng hai xuống, ông ta tức giận khi thấy Tần Hữu nằm vật trên ghế sofa, quần áo xộc xệch chi chít vết son môi.
"Sao ba già rồi mà càu nhàu lắm thế? Nói nhiều chết sớm đấy!"
Sở Chi Lăng từ trong bếp mang ra cốc trà giải rượu cũng chết đứng. Bà ta không ngờ được những lời đó lại thốt ra từ miệng Tần Hữu.
Tần Hành tức đến run tay, phải dùng đến cả hai tay chống vào gậy.
"Tần Hữu, mau uống trà giải rượu."
Bà ta đưa cho Tần Hữu ly trà rồi lại chạy tới chỗ Tần Hành, đỡ ông ta ngồi vào ghế. Ông ta tức đến thở phì phò. Mấy ngày nay, sức khoẻ ông ta bắt đầu giảm sút, đi lại cũng khó khăn phải chống bằng gậy.
"Ông à, đừng tức giận. Nó say nên không biết gì, ông đừng trách nó!"
"Tôi nói có sai đâu! Sớm muộn cũng chết sớm thật!"
Tần Hành cầm gậy lên, ông ta vung gậy về phía Tần Hữu nhưng lại bị Sở Chi Lăng ngăn lại.
"Tần Hữu! Mày lên phòng cho mẹ!"
"Con nói có sai đâu! Trong khi tôi là đứa con ruột ông ta mà suốt ngày ông ta chỉ biết nhắc tới đứa con rơi rớt ngoài kia! Mở miệng là Phó Tử Sâm, đóng miệng cũng là Phó Tử Sâm. Sao ngày xưa ông không như vậy đi! Thật nực cười!"
"Mẹ xin mày, về phòng đi.''
Tần Hành tức đến không thốt lên lời, lồng ngực do kích động dẫn đến khó thở.
"Thuốc! Lấy thuốc!" - Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899690/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.