Cây nến trên tay Tống Cẩm Đan đã cháy gần hết nhưng cô vẫn chưa tìm thấy lối thoát ra ngoài. Không lẽ đây thực sự là một phòng giam dành cho phạm nhân? Chỉ có một đường vào và kết cục là cái chết!
"Không… không thể nào!"
Bây giờ Tống Cẩm Đan như một chú chim nhỏ mất đi phương hướng. Cô còn chẳng biết bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm.
Cô đi dò lại một lượt các hàng gạch trên tường, ngay cả sàn nhà cũng không bỏ qua. Duy chỉ có phía dưới tấm nệm là cô quên kiểm tra.
Tống Cẩm Đan tiến lại, kéo xê tấm nệm dày cộp ra một góc. Ánh sáng từ cây nến yếu ớt soi sáng dưới sàn nhà.
Cô quỳ xuống dưới sàn, dùng tay kiểm tra từng hàng gạch. Mặt sàn được lát bằng đá nên rất cứng, những âm thanh phát ra cũng rất giống nhau nên thật khó phân biệt. Đến viên gạch cuối cùng, nó chính là hy vọng duy nhất của cô.
Nếu dùng tay để sờ thì sẽ không phát hiện ra điểm gì bất thường cả.
Nhưng khi cô đứng lên ô gạch, phía dưới lún xuống một chút so với những ô gạch khác.
Cô cúi xuống, nhanh chóng gỡ viên gạch ra. Viên gạch lún xuống nên rất khó lấy mà cô lại còn chẳng có dụng cụ để cạy nên càng khó mở.
Dù biết rất khó nhưng Tống Cẩm Đan vẫn dùng tay không để cạy, đầu mũi tay của cô rỉ ra máu nhưng cô vẫn chưa chịu dừng lại.
Đến khi cây nến dần tắt đi, Tống Cẩm Đan dần mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899662/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.