Tống Cẩm Đan lẩn trốn dưới những hàng cây xanh, chỉ cần nghe thấy tiếng động lạ thì cô sẽ nằm xuống đất lấy lá khô che mình, khi thì chui rúc vào một bụi cây bé nhỏ, có những lúc bị gai đâm cô chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu cũng không muốn than đau.
Vừa trốn, vừa tìm cách thoát ra ngoài "mê cung" rừng cây khiến cô mệt lả. Mặt trời trên đỉnh đầu đã hạ dần xuống, cái lạnh lẽo của khí trời đã bắt đầu ùa về.
Trên người Tống Cẩm Đan lúc này chi chít vết thương. Cô chạy theo ánh hồng của hoàng hôn, không ngờ lại thoát ra khỏi khu rừng đó. Nhưng trước mặt cô không phải đất liền mà nó là biển. Đại dương xanh bao la hiện ra ở phía trước.
Cô chạy xuống dưới nền cát, phía xa xa kia cô còn chẳng thấy được đất liền. Ngoài nước biển ra thì chẳng có gì cả.
Tống Cẩm Đan vẫn không tin, cô chạy trên nền cát, nhưng chạy mãi chạy mãi thì trước mắt cô vẫn là mặt nước mênh mông.
Trời dần tối, Tống Cẩm Đan chỉ có thể chọn một tảng đá lớn trên bãi biển và ngồi thu mình dưới nó. Sự mạnh mẽ của cô cũng có giới hạn, Tống Cẩm Đan tự ôm lấy chân, cô gục đầu vào đầu gối bật khóc nức nở. Cô bất lực, chỉ đành phó mặc cho số phận an bài.
***
Trong đêm tối, Phó Tử Sâm và Hunter lên một chiếc thuyền tạo sóng không gây ra tiếng ồn, đây là tàu điện di chuyển dưới nước mới được nghiên cứu thành công và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899655/chuong-102.html