Ngày đầu tiên Tống Cẩm Đan ở lại bệnh viện.
Phó Tử Sâm như thể sợ cô xảy ra chuyện nên chẳng dám đi quá xa, anh không bao giờ đứng cách cô quá ba mét. Lúc nào cô cũng ở trong tầm ngắm của anh.
Toàn thân Tống Cẩm Đan ê ẩm do phải nằm trên giường cả ngày.
"Phó Tử Sâm, em muốn đi tắm! Anh mau gọi hộ lý vào giúp em tắm đi… Có được không?" - Cô làm nũng với anh.
Bây giờ đang là ca tối, trong bệnh viện đã không còn lại bao nhiêu hộ lý trực. Nhưng lạ thay, trong số hộ lý đấy lại chẳng có lấy một bóng phụ nữ.
Bệnh viện mà lại thiếu hộ lý như vậy thì thật là thiếu sót, gây ảnh hưởng tiêu cực đến bệnh nhân.
"Anh, hộ lý đâu?"
"Ca tối nên hộ lý đa số đã vào thời gian nghỉ."
"Không được đâu, cơ thể em không được tắm sẽ rất khó chịu! Nếu không có hộ lý, em tự tắm cũng được."
Phó Tử Sâm nghiêm mặt: "Không được! Nếu vào trong đó mà xảy ra chuyện thì sao?"
Tống Cẩm Đan nhìn anh, hai mắt cô rưng rưng như sắp khóc: "Nếu không thể tắm thì em sẽ chết mất… ước gì có dì Vương ở đây!"
"Dì Vương đang trên đường bay đến đây! Sớm nhất là trưa mai dì Vương mới đến."
Vậy thì phải chờ hơn mười mấy tiếng nữa thì cô mới được đi tắm sao?
"Hay… hay anh đứng bên ngoài… em tắm bên trong… nếu có chuyện em sẽ gọi anh, được không?" - Cô đỏ mặt rồi đưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899643/chuong-106.html