Chương trước
Chương sau


Mùa đông qua đi, mùa xuân lại tới.

Mùa xuân trở về mang theo sắc xuân tươi thắm, tiết trời đã trở nên ấm áp hơn hẳn so với trời đông giá lạnh.

Mọi thứ trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái thì tất cả mọi chuyện cứ như là giấc mơ vậy.

Ngày hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ, bầu không khí se se lạnh cực kỳ thích hợp đi tản bộ. Ngô Châu và cô cùng đi dạo bên bờ hồ ngắm hoa anh đào nở.

Cô ấy bất ngờ hỏi Tống Cẩm Đan: "Đan Đan, lâu như vậy rồi mà Phó Tử Sâm vẫn chưa có động tĩnh gì sao?''

"Động tĩnh gì cơ?"

Ngô Châu nhăn mày, gõ vào đầu cô một cái: "Cái đồ ngốc này! Anh ta tính không cùng cậu kết hôn đó chứ? Mọi thứ đã êm xuôi mà hắn lại chẳng thèm quan tâm đến cậu, không phải là chán rồi thì còn là gì?"

Tống Cẩm Đan cười cho qua chuyện. Nhưng trong lòng cô lại vẫn rất lo. Ngay chiều hôm ấy, Tống Cẩm Đan bí mật đến tập đoàn Chance để gặp anh.

Mối quan hệ giữa cô và Phó Tử Sâm đến giờ vẫn chưa được công khai. Ngoại trừ những người thân cận thì rất ít người biết.

Vừa đến tập đoàn Chance, cấp dưới của anh đã niềm nở đón tiếp cô, bọn họ đưa cô đến phòng chờ của khách rồi báo cáo lên cho Phó Tử Sâm. Lần này cô đến bất ngờ nên cũng chẳng biết anh có bận gì không!

Qua ba mươi phút chờ đợi, Phó Tử Sâm mới đến gặp cô.

"Anh đang có cuộc họp, bây giờ cũng chỉ có năm phút giải lao." - Anh vừa nói vừa liên tục nhìn đồng hồ đeo tay. Tai anh đang đeo tai nghe bluetooth được kết nối với Lucas.

Tống Cẩm Đan cũng có thể nhìn rõ được sự muộn phiền trên gương mặt anh.

"Tử Sâm, chuyện kết hôn…"

Phó Tử Sâm không kịp nghe hết những lời cô nói mà phải cắt ngang lời cô: "Chuyện này để sau hẵng nói! Anh phải vào họp rồi!"

"Được rồi! Tôi sẽ quay lại phòng họp ngay!" - Anh trả lời. Lucas ở đầu dây bên kia đang báo cho anh đến giờ vào họp.

Anh gấp gáp bước ra khỏi phòng mà không kịp để ý đến sắc mặt cô tồi tệ như thế nào. Tống Cẩm Đan thất vọng rời đi. Sau khi trải qua một lần đổ vỡ, cô càng trở nên nhạy cảm, bao nhiêu ý nghĩ cứ hiện lên trong đầu cô.

Liệu mọi chuyện có thật như lời Ngô Châu nói?

Tống Cẩm Đan bước từng bước chân nặng nề trên đường. Phải một lúc lâu, cô mới nhận ra điều gì đó. Hoá ra, vừa nãy lúc rời đi cô đã để quên túi xách trên bàn trà. Tống Cẩm Đan vội quay lại tìm túi xách.

Vừa hay, lúc này Phó Tử Sâm cũng đã họp xong. Anh trở về văn phòng của mình. Anh mệt mỏi tựa đầu ra sau ghế thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lucas bước vào, cậu ta báo cáo: "Ngài Lucas, bên ngoài có người tên Lâm Ý Loan muốn gặp. Cô ta nói mình là người đã cứu anh dưới vách núi!"

Phó Tử Sâm gật đầu, anh đã từng hứa sẽ giúp bọn họ.

Lâm Ý Loan bước vào, cô ta là người phụ nữ béo từng hành hạ Phó Tử Sâm ngày trước, mụ ta đã tàn nhẫn ra tay vì anh không chịu hầu hạ mụ. Sau khi mụ được đưa ra khỏi ngôi làng tồi tàn đó, bằng số vàng bạc châu báu của ba mẹ cô ta để lại mà Lâm Ý Loan đã một bước lên mây.

Cô ta dùng gần như là toàn bộ số tiền để đập đi xây lại, bây giờ dáng người cô ta thon gọn, vòng nào ra vòng nấy. Sau khi thay đổi, tên chồng gầy gò ốm yếu kia đã bị cô ta cho một số tiền nhỏ rồi đuổi đi. Toàn tâm toàn trí của cô ta đã đổ dồn vào Phó Tử Sâm đẹp trai, uy quyền mà cô ta thấy trên các mặt báo.

Cô ta nuôi một vọng tưởng rằng Phó Tử Sâm sẽ bị sắc đẹp này của cô ta mê hoặc.

"Anh Phó, anh còn nhớ tôi không? Tôi chính là người phụ nữ xinh đẹp từng cứu anh dưới vách núi!"

Phó Tử Sâm chỉ liếc cô ta một cái rồi lại chăm chú sửa tài liệu, mặc kệ Lâm Y Loan ở trong phòng nói nhăng nói cuội.

Thấy anh vẫn không để ý, cô ta liền chuyển cách tiếp cận. Cô ả tự tiện rót một cốc nước đặt lên bàn anh. Cô ta nói một cách nũng nịu: "Anh Phó, làm việc lâu chắc hẳn sẽ khát! Anh mau uống nước đi!"

"Tôi không uống! Cô muốn nhờ vả gì thì nói thẳng! Tôi không muốn nợ ân tình của kẻ khác!"

"Anh đừng lạnh lùng như vậy mà! Uống nước trước đi!" - Cô ta cầm ly nước đưa cho anh, lại còn cố tình đung đưa bộ ngực giả!

Anh không muốn nhận nó mà đẩy ra. Ai ngờ Lâm Y Loan lại được nước lấn tới, đánh đổ ly nước lên ngực ả, còn một ít thì bị bắn lên tài liệu của anh.

Phó Tử Sâm tức giận: "Lucas, đưa ả đàn bà này ra ngoài!"

Lâm Y Loan hậm hực để Lucas dẫn ra. Lúc đưa người ra cửa, Tống Cẩm Đan bắt gặp Lucas và Lâm Y Loan vừa đi ra từ phòng làm việc của anh.

Điều làm cô chú ý là quần áo của người phụ nữ kia vô cùng hở hang, áo phần ngực của cô ta còn bị ướt một mảng.

Tống Cẩm Đan tức giận, khi Lucas gật đầu chào cô, cô còn không có tâm trạng để đáp lại. Tống Cẩm Đan cầm theo túi xách mà bỏ đi không chút do dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.