Tống Cẩm Đan uống rất nhiều rượu, uống nhiều đến nỗi mà đầu óc cô choáng váng rồi nằm gục xuống bàn. Nhân viên phục vụ thấy vậy liền hốt hoảng chạy lại, anh ta lay nhẹ vào người cô để gọi cô dậy.
"Lấy cho tôi thêm vài ly nữa…"
"Cô ơi, cô đã say quá rồi đó! Cô còn nhớ số điện thoại người thân không? Để tôi giúp cô gọi họ đến đón!"
Lời của nhân viên phục vụ cô chỉ nghe câu được câu không! Tống Cẩm Đan nằm bẹp dí trên mặt bàn, nhưng trong tay vẫn phải giữ chặt lấy ly rượu.
"Lấy rượu… Tôi muốn uống nữa…"
Người nhân viên phục vụ bất lực. Anh ta tiếp tục lay cô dậy nhưng lần này Tống Cẩm Đan lại không có phản ứng.
"Cô ơi! Tỉnh lại đi!" - Những chuyện như này cũng không phải anh ta chưa gặp bao giờ.
Người nhân viên nhìn túi xách được đặt trên mặt bàn thì vội mở ra tìm điện thoại của cô. Nhưng điện thoại có mật khẩu, chủ nhân có nó lại đang nằm bất tỉnh tại quán, có gọi dậy cũng chẳng giải quyết được gì!
Trong cái rủi lại có cái may, ngoài mật khẩu bảo mật, máy còn có tính năng quét vân tay. Anh nhân viên cẩn thận cầm từng ngón tay cô để thử. Cuối cùng máy cũng mở được.
Anh ta tìm trong danh bạ thì thấy cái tên "Bạch mã hoàng tử" thì dừng lại. Có lẽ đây là bạn trai hoặc người thân thiết gì đó của chủ máy.
Anh ta nhấn gọi…
***
Phó Tử Sâm vừa từ thủ đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899632/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.