Bí mật mở ra, câu hỏi của cô dường như đã có lời hồi đáp.
Lâm Y Loan sao? Cô ta muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Phó Tử Sâm cũng được. Đã đến lúc, cô cần đi dọn rác rồi.
Dựa vào vài mối quan hệ, Tống Cẩm Đan đã hẹn gặp được Lâm Y Loan. Thoắt cái đã qua hai ngày kể từ khi Tống Cẩm Đan gặp cô ta ở quán bar.
Cô ta mặc lên mình bộ váy có chút rườm rà và xuất hiện trước mặt cô. Lâm Y Loan vốn là kẻ có tính hơn thua, cô ta sẽ chẳng bao giờ cho phép kẻ khác đẹp hơn mình. Nhưng như vậy thì đã sao? Tống Cẩm Đan dù ăn vận giản dị, điểm thêm chút son cũng đã có thể xinh đẹp hơn cô ta gấp nhiều lần.
Cô ta đặt chiếc túi xách lên mặt bàn giống như đang khoe khoang vậy.
"Thấy sao? Đây là mẫu túi xách mới nhất hiện nay. Trên thế giới cũng chỉ có mười cái! Người như cô chắc cả đời cũng chưa từng thấy nó, đúng không?" - Lâm Y Loan đứng khoanh tay trước ngực, hất cằm một cách kiêu ngạo.
Tống Cẩm Đan nhìn cái túi trên bàn cô ta một cái rồi lại rời mắt đi, khoé mắt cô cong lên thể hiện ý cười.
Lâm Y Loan nhìn cái ghế nhưng không chịu ngồi xuống, cô ta ghét bỏ rồi vẫy tay kêu phục vụ.
"Này! Cậu kia! Qua đây!"
Người phục vụ vội vã chạy lại: "Có chuyện gì sao thưa quý khách!''
"Ghế này của các người có sạch sẽ không vậy? Nếu làm hỏng bộ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899626/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.