Hôn lễ của Tống Cẩm Đan và Phó Tử Sâm được gấp rút chuẩn bị trong ba tháng.
Trong ba tháng ấy, Ngô Châu đã tự tay thiết kế tặng Tống Cẩm Đan một bộ váy cưới.
"Đây chắc chắn sẽ là bộ váy đẹp nhất trong cuộc đời cậu!" - Ngô Châu vừa nói vừa giúp cô mặc lên mình bộ váy cưới sang trọng.
Khi bức rèm được kéo ra, Phó Tử Sâm đã nhìn cô hai mắt sáng rực. Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, mê mẩn đến mức không muốn rời mắt.
"Sao anh không nói gì? Không đẹp sao?"
"Không phải! Em rất đẹp, đẹp đến mức anh không thể không nhìn! Anh chỉ muốn mình sẽ là người duy nhất được nhìn thấy em xinh đẹp như này!"
"Phó Tử Sâm, anh ích kỉ vừa thôi!" - Tống Cẩm Đan bị lời anh nói chọc cho đỏ mặt.
"Đúng vậy, bà xã của anh đẹp như vậy anh đương nhiên phải ích kỉ rồi! Chắc sau này anh phải giấu em kỹ một chút mới được!''
Sau khi thử váy và chụp ảnh cưới thì hôn lễ vào hai tuần sau sẽ chính thức được cử hành.
Đêm hôm trước ngày diễn ra lễ cưới, Phó Tử Sâm lo lắng đến không ngủ được. Anh nằm cạnh cô liên tục hỏi khiến cô thấy rất phiền.
"Tống Cẩm Đan, em không thấy lo lắng sao?"
"Đan Đan, ngay cả một chút hồi hộp em cũng không có sao?"
"Đan Đan…"
"Im lặng!" - Tống Cẩm Đan đang ngái ngủ, cô lên tiếng cắt ngang lời anh.
"Phó Tử Sâm! Anh ngày mai mà vác cái đôi mắt gấu trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899622/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.