Cô nhăn nhó, muốn xuống khỏi ai kia nhưng người này lại không có ý định đó, anh vẫn giữ vững tư thế bế công chúa, da mặt cô mỏng, không khống chế được mà ửng hồng, vội đánh vào ngực anh, thẹn quá hóa giận: “Thả tôi xuống đi.”
Thấy mặt mày cô nhăn lại thể hiện ý tứ khó chịu, Lôi Kình thở hắt ra, không những không thả cô xuống mà còn ra sức ôm chặt hơn. Anh nghiến răng: “Em ghét anh đến vậy à?”
Trác Mộng Nhan ngẩn ra hai giây rồi vô ý thức đáp: “Không có.”
Chỉ một câu “không có” đã khiến tâm tình của bạn trai nào đó lập tức nâng cao. Anh nở nụ cười ôn nhu, nhìn cô gái nhỏ đang xấu hổ vùi vào trong ngực mình. “Thật?”
Trác Mộng Nhan quyết định ngậm chặt miệng, không nhả ra từ nào nữa. Mùi hương và cả thân nhiệt nóng hổi của anh khiến đầu óc cô như rơi vào mơ hồ, có chút choáng váng.
Cô bắt đầu giãy giụa. “Lôi Kình, thả tôi xuống đi, được không?”
Hiếm khi được trêu ghẹo cô vui sướng như thế này, Lôi Kình tuyệt đối không bỏ qua, anh xốc người cô lên một chút, giữ chặt thiếu nữ mềm mại trong lòng, cúi đầu, bộ dáng ngả ngớn bày ra cho cô thấy rõ, anh nói: “Gọi “Kình ca’ anh sẽ buông em ra.” Anh cười cười ngứa đòn nhướng mày: “Thế nào?”
Đợi một khoảng qua đi mà cô gái nhỏ vẫn như con đà điểu chôn trong ngực mình, Lôi Kình khẽ cười, lại phát hiện vành tai của cô cũng đỏ bừng cả rồi, tâm tình người nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hong-tam/2660672/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.